Vân Khanh điên đảo, bị anh ôm lấy, lưng chậm rãi dựa lên tường.
Cô hơi đau một chút, anh vòng tay qua eo cô đỡ lấy lưng cô, không để cô phải đập vào cửa.
Cô bị tấm ván cửa rơi trúng đầu, đầu óc vốn đã choáng váng, miệng lại bị anh quấy lấy dây dưa, một lúc vẫn không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Nhưng khi âm thanh tháo thắt lưng kim loại vang lên trong không gian yên tĩnh, thân thể gần như bị áp lên tường, động tĩnh bên dưới chậm rãi truyền đến não bộ của cô thì hai mắt Vân Khanh khẽ lóe lên, nhưng mà không kịp nữa, anh đã đập nồi dìm thuyền rồi...
Sóng gió chậm rãi mà mạnh mẽ, Vân Khanh cắn chặt răng, cả người run lên, khẽ vươn tay luồn vào tóc anh,vuốt ve khuôn mặt, xương quai xanh của anh.
Anh lại hôn cô, chặn miệng cô lại, không hề di chuyển.
Trong không khí, chỉ có tiếng hô hấp đè nén.
Anh cảm nhận cô, đáy mắt người đàn ông dần dần để lộ ra sự sắc bén và sâu thẳm.
Ngoài những ham muốn dục vọng, lí trí và nội tâm cũng dần dần lộ ra.
Lục Mặc Trầm giữ lấy cô, cứ thế điên cuồng chiếm hữu từ phía sau.
Anh tin cô, không xảy ra chuyện gì cả.
Mà nếu như cô nói cô bị làm nhục thì dáng vẻ đánh thương này càng kích thích thần kinh anh hơn, khiến anh muốn làm như vậy.
Hơn ba mươi tiếng đồng hồ dày vò, tự tôn của đàn ông cũng khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
Nóng lòng chứng minh cô vì anh và giữ gìn hoàn hảo.
Đúng vậy, hoàn hảo.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, vươn tay lau nước mắt trên má cô: "Xin lỗi..."
Vân Khanh giật mình, gương mặt mơ hồ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cô cắn lên vai anh, cũng không biết tại sao anh lại làm như thế với cô. Nhưng cho dù anh có làm gì đi nữa thì cô cũng không còn sức lực để phản kháng.
Trong ý thức mơ hồ, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện thật điên cuồng, mồ hôi trên người anh nhỏ xuống người cô, thực sự không lạnh nữa.
Trong phòng vang lên những tiếng động không ngớt.
Bát ca yên lặng lắc cái mông lớn đi đến một góc ngã sấp xuống, miệng lưỡi khát khô.
Đột nhiên, Bát ca đứng lên.
Lục Mặc Trầm nghe thấy tiếng kêu của nó.
Anh xoay người nhẹ nhàng đặt người phụ nữ trong vòng tay mình lên chiếc bàn tồi tàn, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay giao nhau.
Đôi mắt sắc bén của anh nhìn xuyên qua bức tường gỗ ra bên ngoài căn phòng.
Bát ca lại sủa một tiếng, đi đi lại lại trong sân.
Thính lực của Lục Mặc Trầm rất tốt, hơn nữa đêm khuya vắng người vô cùng yên tĩnh, cho dù di chuyển xa mấy chục mét thì chỉ cần chú ý là có thể nghe được.
Anh suy nghĩ một chút, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm bức tường gỗ như từ đó có thể nhìn xuyên ra ngoài.
Hai mắt anh nhíu lại, như cười như không, cúi đầu hôn lên cổ tay đang chảy máu của cô, hút sạch giọt máu, rồi lại đột nhiên dùng sức.
Vân Khanh đang mê man nên bất ngờ không kịp đề phòng, vô thức bật lên âm thanh. Đau đớn trên cổ tay và nỗi sợ hãi do anh mang lại dường như hòa vào nhau, làm cô không chịu nổi.
Đến tận khi cô đau phát khóc thì anh mới thả tay cô ra. Cổ tay ngừng chảy máu nhưng khóe môi lại rỉ máu. Anh chăm chú nhìn cô.
Mọi chuyện đánh vào thị giác, Vân Khanh đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lục Mặc Trầm cảm nhận được, ôm chặt cô hơn, ghé sát vào tai cô thì thầm dụ dỗ: "Đừng nhịn, không chịu nổi thì kêu lên, được không?"