Cảnh sát khu Bắc Nhân chạy tới, âm thầm phong toả hiện trường, bắt đầu phân tích vụ án.
Bát Ca cũng được A Quan mang tới, Lục Mặc Trầm bảo Vân Dật lên lầu lấy quần áo của Vân Khanh, thả xuống trước mặt Bát Ca, để nói ngửi cẩn thận.
Quý Tư Thần xem camera giám sát của tiểu khu, nhìn thấy Vân Khanh lên một chiếc taxi, Lục Mặc Trầm mang Bát Xa nhanh chóng tới công ty taxi.
Ba giờ chiều, tất cả xe taxi thành phố S đều thay cả, bàn giao lại ở công ty, khu Bắc Nhân có mấy ngàn chiếc xe taxi, Lục Mặc Trầm trực tiếp yêu cầu giám đốc công ty ra lệnh dừng hoạt động, để Bát Ca vào sân kiểm tra.
Bát Ca tứ chi nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ chốc lát đã tìm ra chiếc taxi mà camera giám sát nhìn không rõ biển số xe, ở ghế sau xe có mùi của Vân Khanh.
Công ty taxi lập tức liên lạc với tài xế, tài xế thật thà nhớ lại, còn mang mọi người đến nơi ngày hôm qua chở khách tới nữa, là Ngự Cung Ẩm Thực.
Đây là nơi uống trà và dùng cơmd đêm giao thừa.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục mặc Trầm híp lại, Vân Khanh rời khỏi nhà giữa trưa, đến đây uống trà ăn giao thừa với ai chứ?
Từ lầu một đi lên, hỏi một đường, nhưng hỏi nhân viên phục vụ nào, cũng không có ai gặp Vân Khanh.
Cảnh sát cảm thấy khó hiểu, đôi mắt Lục Mặc Trầm càng thêm lạnh lẽo: “Đi điều tra camera của nhà hàng.”
Kết quả điều tra được camera trưa hôm qua, không ngoài dự kiến, camera bị lỗi. Giám đốc vô tội giải thích: “Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, khoảng thời gian đó mạng xảy ra vấn đề, sau đó tự động khôi phục lại, nhà hàng chúng tôi không xảy ra vấn đề an toàn nên cũng không quản lý nghiêm khắc camera.”
Lục Mặc Trầm cười này: “Đây là trùng hợp sao?”
“Tạm thời đóng cửa nhà hàng đi!” Người đàn ông xoay người lại, nói với cảnh sát mặc thường phục: “Đi kiểm tra từng phòng một!”
Chỉ cần có mờ ám thì không thể không có kẽ hở.
Không mất bao nhiêu lâu, trong phòng riêng ở trong cùng, cảnh sát phát hiện có điều khác thường.
Lục Mặc Trầm đi vào, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa ngầm ở trong góc đối diện với cửa, Bát Ca ở phía sau xông tới, chạy quanh phòng hai vòng, sau đó trở lại cạnh Lục Mặc Trầm, sủa gâu gâu mấy tiếng, lại xông vào phòng vệ sinh, đứng bên trong sủa lớn.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lục Mặc Trầm quét về phía giám đốc nhà hàng: “Nếu không nói, chức vị không giữ được, hai chân cũng không dữ được.”
Rầm.
Hai chân giám đốc nhà hàng mềm nhũn quỳ xuống thảm, ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông lạnh lùng đang ngồi mở rộng hai chân, chỉ cố gắng lắc đầu: “Anh Lục, tôi chỉ có thể nói với anh, cô gái đó có tơi đây, cũng biến mất từ đây, những chuyện khác tôi thật sự… A!”
Lục Mặc Trầm khép chân lại, liếc qua A Quan: “Tra được chưa?”
A Quan đi lên trước: “Trước mắt tra được, Ngự Cung Ẩm Thực có cổ phần của Cố Thị.”
Lục Mặc Trầm xoa mi tâm đau nhức, anh đoán không sai, nhưng mà đang ăn tết, cô lại chủ động ra ngoài ăn cơm với ai chứ?”
Còn nữa, Cố Trạm Vũ dùng lí do gì để kéo cô ra ngoài chứ?
Hình như cô còn giấu ba mình và bảo mẫu nhà mình, bọn họ không biết gì cả.
Gạt người nhà đi gặp Cố Trạm Vũ, sau đó mất tích.
Lục Mặc Trầm rút điện thoại trong túi ra, gọi cho Thẩm Thanh Diệp.
Thẩm Thanh Diệp đang đi cùng lão gia từ về quê tế tỏ, đầu óc mơ hồ: “Cô Vân gọi cho tôi á? Không có… Cô ấy không gọi cho tôi nói chuyện li hôn, không phải Cố Trạm Vũ bị Parkson gài bẫ sao? Rất căng thẳng, em còn đang đợi tin của anh hai mà.”
Gương mặt Lục Mặc Trầm thêm phần lạnh lẽo, gần như lúc này anh đã xác định được, Cố Trạm Vũ muốn nói chuyện li hôn với cô.
Nếu không thì dựa vào khả năng đề phòng và chỉ số thông minh của cô, cô sẽ không ra ngoài một mình.
Cố Trạm Vũ.
Ngón tay Lục Mặc Trầm nặng nền gõ lên màn hình, nhìn thì như không dùng sức, nhưng miếng bảo vệ màn hình điện thoại lại sắp vỡ vụn.
A Quan không chịu được, tức giận nói: “Tổng giám đốc Lục, còn có loại người khốn kiếp như vậy nữa, năm hết tết đến bắt vợ làm gì chứ? Chúng ta đi tìm Cố Trạm Vũ đòi người!”