Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 173




Đợi khi anh đẩy áo len của cô lên cao, đầu từ cổ cô cúi thấp xuống, Vân Khanh bỗng dưng đưa tay luồn vào mái tóc bén nhọn của anh, túm lấy tóc anh.

Lục Mặc Trầm chậm rãi dừng lại, đôi mắt sâu thẳm, nóng rực ngẩng đầu nhìn cô, ngọn đèn tường kia đúng lúc ở trên đỉnh đầu cô, chiếu dáng vẻ cô.

Dáng vẻ khoảnh khắc đó, an tĩnh mà vỡ nát, khóe miệng sưng đỏ, hốc mắt ngọc vỡ, khuôn mặt tái nhợt, còn có nụ cười tự mãn với cái miệng cong lên.

Cô hốt hoảng, anh thật sự muốn làm ở đây, cô cũng sẽ không từ chối.

Cảnh phát sóng trực tiếp của Cố Trạm Vũ và Vân Sương, giống như lưỡi dao sắc nhọn nhất, chém giết cô hoàn toàn.

Nhưng....Lục Mặc Trầm cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc quần jean trượt xuống khỏi vòng eo trắng nõn của cô, ngón tay thon dài rời khỏi nơi u ám kia, lau sạch nước, nâng mặt cô lên, nhìn một cách cẩn thận.

Vân Khanh ngây ngốc dại dột đối mặt với anh, chớp mắt, cười, chớp mắt, bật khóc.

Lục Mặc Trầm nhíu chặt mày, cuối cùng sửa sang lại quần cô, bế ngang cô lên, rời khỏi nơi đó.

Lái xe tới dưới ánh đèn nê ông, đêm tuyết nặng nề như nước, anh bế cô, cô không còn quật cường trước mặt anh, mà là sụp đổ khóc nức nở, toàn bộ đều bảo anh nhìn, mãi cho đến khi khóc mệt, ôm thật chặt chân anh ngủ thiếp đi.

Hút xong điếu thuốc cuối cùng, người đàn ông với dáng người thâm trầm, khẽ vuốt ve gò má ửng hồng của cô, sau đó vén áo lên của cô lên, lật người cô lại.

Lục Mặc Trầm cẩn thận chụp vài tấm hình vết sẹo trên bụng, rồi cất điện thoại với vẻ mặt ảm đạm.

.....

Hai giờ đêm.

Trước biệt thự Tây Uyển, một chiếc Maserati dừng lại.

Quý Chỉ Nhã mở cửa sổ xe, gió đêm lành lạnh, thổi bay mùi sữa tắm trên người, cô ta mới cầm túi bước xuống xe.

Biệt thự yên lặng, cô ta vào cửa thay giày, quét nhìn một vòng, quả nhiên người làm nữ đều ngủ, cô ta chuẩn bị cất bước lên lầu, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ.

Cô ta quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bắt chéo chân ngồi trên sofa dưới ánh đèn phòng khách, sắc mặt Quý Chỉ Nhã đột nhiên thay đổi, hầu như lui về hai bước, mới miễn cưỡng để tiếng kêu lên mắc kẹt trong cổ họng.

Người đàn ông dù bận vẫn nhàn nâng mắt quét qua.

Quý Chỉ Nhã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, tay run rẩy sửa lại tóc, vô cùng bất ngờ, “Mặc Trầm....sao anh trở về? Trước đó gọi điện thoại không phải nói anh ở công ty tăng ca sao?”

Lục Mặc Trầm đứng lên, dáng người cao lớn thẳng tắp tới gần cô ta, vẻ mặt nhàn nhạt, “Nhà của tôi, tôi không thể về?”

“Không phải.” Quý Chỉ Nhã đặt túi xách xuống, tránh né tầm mắt của anh, cười dịu dàng đi tới bên bàn trà, cầm lấy ấm trà, “Anh không nói sớm anh trở về, em liền kết thúc tụ tập với bạn bè sớm một chút, dù sao thì cũng nhàm chán, ăn cơm chưa? Em nấu chút nước pha trà cho anh...”

Lục Mặc Trầm đút một tay vào túi, đi theo cô ta vào phòng bếp, không mặn không nhạt hỏi, “Tụ tập gì? Gần đây cô tụ tập rất nhiều.”

“À....Con gái một vài người bạn của mẹ. Cũng không có rất nhiều, bởi vì gần đây anh quá bận rộn, cho nên em...”

Bóng đen cao lớn đột nhiên tới gần, Quý Chỉ Nhã đứng trước kệ bếp, ấm nước trong tay rơi xuống bồn nước, cô ta xoay người, thấy anh chống cánh tay bên người cô ta, lồng ngực vây qua một phần, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn sáng giống như tia X quang, nhìn vào mặt cô ta.

Khóe miệng anh nở nụ cười nhạt, đưa tay kéo cổ áo cô ta một chút, “Sao gần đây em đều không chủ động dính lấy anh, không phải muốn sinh hoạt vợ chồng muốn đến kịch liệt?”

Tim Quý Chỉ Nhã đập mạnh, gần như là lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nhưng đều không nhìn ra cái gì trong đó.

Cô ta mạnh mẽ giả vờ ngượng ngùng, trong miệng ấp úng, “Em không có, em chỉ là muốn chứng minh trong lòng anh có em.”