Nghi ngờ lớn nhất khiến Vân Khanh canh cánh trong lòng là, rốt cuộc tại sao hai mẹ con Bạch Vũ Linh, lại không cho phép cô sống ở thành phố S?
Cũng không đến nỗi ghét cô đến mức dù có phải tổn tiền cũng muốn đuổi cô đi chứ.
Vậy thì, nói cách khác, Vân Khanh cô, có gì để uy hiếp bọn họ? Sự tồn tại của cô ở thành phố S, đối với bọn họ, là một mối nguy hiểm gì?
Mặc kệ thế nào, có người đến gây rối với mình, thì mình cũng không thể nhàn rỗi được.
Vân Khanh lạnh lùng nheo mắt, ngồi trên ghế tự cân nhắc một hồi, sau đó cầm điện thoại lên, mặc dù hơi do dự, nhưng cô vẫn bấm một dãy số.
...
A Quan nhận được điện thoại từ một số lạ, vốn không định nhận, nhưng ông chủ lớn đang làm việc, tiếng chuông điện thoại vang lên ở giây thứ hai mươi, ông chủ lớn đã cau mày lại.
Loading...
A Quan lập tức bước ra xa một khoảng, lặng lẽ bắt máy, "Alo."
Không ngờ bên kia vừa nói một câu, giọng điệu khó chịu của A Quan đột nhiên thay đổi, "Cô Vân?"
Đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Tại bàn làm việc, ghế chủ tịch khẽ vang lên.
A Quan vừa cầm điện thoại vừa xoay người, "À... Cô Vân có việc muốn nhờ? Sao cô lại thấy tôi có năng lực điều tra?"
Bên kia, Vân Khanh cười nhạt, "Tôi đã gặp anh mấy lần bên cạnh anh Lục, anh A Quan làm việc kín đáo chặt chẽ, vẫn luôn báo cáo với anh Lục một vài chuyện, tôi đoán, có lẽ ngoài năng lực trở lý, thì anh còn có năng lực khác."
"Ha ha, ha ha... Cô Vân khen nhầm, khen nhầm rồi."
Lục Mặc Trầm đứng lên, nhìn cậu trợ lý thành thật vẫn luôn mặt không cảm xúc, lúc này trên mặt lại như nở hoa.
Thân hình cao lớn lẳng lặng bước tới.
Gương mặt A Quan đầy ý cười, "Cô Vân quan sát cẩn thận, đúng vậy, thật sự là tôi có làm một vài chuyện mà ông chủ lớn phân phó, nhưng không thần kỳ như cô Vân nói đâu."
"Nếu anh A Quan đã có năng lực tình báo mạnh, vậy thì có muốn kiếm thêm một khoản thu nhập ngoài không? Chủ yếu là tôi không quen với ngành thám tử tư này, không tìm được ai cả, nếu tiện thì anh A Quan điều tra giúp tôi hai người."
"Em muốn điều tra ai?" Đột nhiên giọng nói đổi thành giọng nam trầm ấm.
Nụ cười trên mặt Vân Khanh hơi dừng lại, Lục Mặc Trầm? Anh đang bên cạnh A Quan?
Đột nhiên giọng cười dịu dàng của người phụ nữ ở đầu kia điện thoại biến mất, A Quan rất sốt ruột, cả gan nhỏ giọng nói, "Chủ tịch Lục, tôi và cô Vân đang nói chuyện công việc."
Những lời này làm cho người đàn ông càng thêm mặt đen, biết, nói cười yến yến nói còn rất vui vẻ, anh vừa tiếp xúc với điện thoại, cũng không vui vẻ.
"Ai cho phép cậu nhận việc riêng?" Lục Mặc Trầm liếc nhìn.
A Quan im lặng ngậm miệng.
"Có nói không? Không nói thì cúp đây." Người đàn ông âm u nói.
Vân Khanh suy nghĩ một chút, vẫn nói ra, "À thì, tôi muốn mượn trợ lý của anh dùng một chút, có trả phí. Tôi muốn biết tình huống cơ bản bây giờ của Bạch Vũ Linh và Vân Sương."
"Sao em không hỏi tôi."
Vân Khanh không trả lời, hỏi anh? Một người là vợ, một người là mẹ vợ, hỏi thế nào đây?
Lục Mặc Trầm hơi nheo mắt, cũng không nói nhiều, ném trả điện thoại cho A Quan, nói, "Điều tra cho cô ấy."
A Quan sững sờ, sau khi cúp máy, cậu đi về phía bàn làm việc lớn, người đàn ông nheo đôi mắt đẹp và sâu thẳm lại, cúi đầu châm điếu thuốc, môi mỏng cong lên thành một nụ cười, "Cô ấy phản ứng khá nhanh, rất thông minh."
A Quan cười, "Chủ tịch Lục, tôi chuẩn bị nói cho anh biết về tình hình hai ngày nay của phòng khám, là phu nhân âm thầm sắp xếp... Trước mắt cô Vân giải quyết rất tốt, có người bắt nạt cô ấy, cô ấy hành động cũng rất nhanh chóng. Nếu cô Vân có thể đứng chung một chiến tuyến với ngài sẽ là điều tốt nhất."
Lục Mặc Trầm hừ mũi một tiếng, ánh mắt chín chắn thâm thúy của người đàn ông xẹt qua một tia bất đắc dĩ, "Mấy tính toán nhỏ nhặt của cô ấy, cũng không tính cả tôi."
A Quan thầm mắng trong lòng, ai bảo anh không nói tiếng nào biến thành anh rể của cô ấy? Lại còn là cậu hai. Là ai thì cũng không vui vẻ cho nổi!