Quý Chỉ Nhã ưm a một tiếng, mềm mại thở gấp nhắm mắt lại, mấy lần đầu bị anh ta đụng vào tường, khi bị đau lại càng quấy chết anh ta.
Một trận kịch liệt, kéo dài rất lâu.
Sau đó, một người ngã xuống sàn, một người cuộn tròn trên ghế sofa, đầu gối run rẩy.
Quý Chỉ Nhã rên rỉ giơ tay lên xoa nắn vẽ vòng lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh ta, người đàn ông nắm lấy, "Cô đúng là cô đơn đã lâu, đêm hôm trước tôi vô tình mở cống, cô lập tức không nhịn được."
"Ghét ghê." Quý Chỉ Nhã chôn khuôn mặt đỏ bừng dưới tấm chăn, ánh mắt sóng sánh xẹt qua sự căm thù, "Đêm hôm trước, em chỉ muốn muốn báo thù Lục Mặc Trầm. Em hận anh ta nghiến răng nghiến lợi, nếu đã không thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này, tại sao em phải đau khổ uất ức bản thân hận. Hơn nữa lại còn uống say, gặp lại anh thì lập tức mất khống chế."
"Vậy còn hôm nay?"
Loading...
"Hôm nay là em nhớ anh." Cơ thể đẫm mồ hôi của Quý Chỉ Nhã bò xuống, úp sấp lên thân hình thon dài của anh ta, nhẹ nhàng cọ xát, "Nếu như em đối với Lục Mặc Trầm là sự ngưỡng mộ cao không thể chạm đến được, vậy thì em đối với anh là rất nhiều lưu luyến, bọn họ nói tình cũ gặp lại liền cháy, bây giờ em mới nhận ra được ý nghĩa thật sự trong câu nói này, thật đấy, em... Gặp lại anh thì liền bùng cháy."
"Là thấy có thể đút thứ đó của cô ăn no mới đúng!" Cố Trạm Vũ nhướng mày đầy xấu xa, lại bị cô ta cọ ra nhiệt độ, đẩy cô ta ra đứng lên, "Hay là còn có ý, khiến cho Vân Khanh càng thảm hại hơn, thì cô càng thoải mái?"
Quý Chỉ Nhã cứng đờ, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đầy vết cào của anh ta, không phủ nhận.
Năm đó Vân Khanh cướp Cố Trạm Vũ đi, sau đó lại còn lấy được món hời lớn như vậy, sao cô ta không hận cho được.
Có thể làm cho cô ta thảm hại hơn một chút, sao lại không đạp một cái?
Reng reng reng ——
Quý Chỉ Nhã lười biếng ngước mắt lên, thấy điện thoại của anh ta đang reo, cô ta gọi người trong phòng tắm một câu.
Nhưng anh ta không nghe thấy, Quý Chỉ Nhã bò dậy, chậm rãi bước qua, cầm điện thoại lên xem, là một dãy số không tên.
Cô liếc nhìn cửa phòng tắm một cái, ấn nút nhận.
Là giọng của một người phụ nữ , nghe hơi quen, ban đầu Quý Chỉ Nhã không nhận ra là ai, nhưng khi người phụ nữ này nhắc đến Vân Khanh, cô ta lập nhớ ra.
Tô Gia Ngọc!
Ở phía bên kia điện thoại, giọng của Tô Gia Ngọc rất gấp gáp nhưng cũng rất mâu thuẫn, ngập ngừng ấp úng, giống như vẫn chưa hạ được quyết tâm, cuối cùng mới cắn răng nói, "Cố Trạm Vũ, hôm nay tôi gọi đến là để hỏi một vấn đề, Khanh Khanh đã khởi tố đòi ly hôn, tại sao anh còn không chịu ly? Tôi cần anh nhanh chóng ly hôn, tôi có việc muốn nhờ anh... Giúp một tay. Cuối cùng phải thế nào thì anh mới đồng ý ly hôn? Khanh Khanh và anh đã là chuyện không thể nào! Nếu tôi nói cho anh biết, Khanh Khanh đã... Đã có quan hệ với người đàn ông khác, có phải anh có thể từ bỏ? Dứt khoát ly hôn không!"
Vân Khanh với người đàn ông khác?
Ánh mắt Quý Chỉ Nhã không biết tại sao lại giật giật, có thể là bản thân vừa nghi ngờ vừa tò mò, không khỏi lên tiếng, "Tô Gia Ngọc, cô nói, người đàn ông xảy ra quan hệ với Vân Khanh là ai!"
"Cô là ai?" Ở đầu dây bên kia, Tô Gia Ngọc lập tức cảnh giác.
Mấy người phụ nữ của Cố Trạm Vũ, không thể nghe giọng mà nhận ra cô là Tô Gia Ngọc!
Quý Chỉ Nhã nheo mắt, nhớ tới những gì đã xảy ra sáu năm về trước, từ từ mỉm cười, "Tôi là Vân Sương đây."
Bên kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, giống như gặp ma, quả nhiên đã bị hù sợ.
Quý Chỉ Nhã mỉm cười đoán thử, "Cô có việc gì mà phải cần Cố Trạm Vũ giúp đỡ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không phải là việc của con gái cô chứ!"
"Cô..." Toàn thân Tô Gia Ngọc run lên, nghĩ đến sáu năm trước, người biết chuyện còn có Vân Sương, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Vẫn luôn cảm thấy Vân Sương đã biến mất, cũng sẽ không quay trở lại, tại sao cô ta lại trở lại chứ? Vẫn ở cùng một chỗ với Cố Trạm Vũ sao?!
"Cô không nói đúng không? Tô Gia Ngọc, vậy có lẽ tôi sẽ không tránh khỏi nói vài chuyện cười nho nhỏ ở trước mặt Vân Khanh, về bạn thân và chồng... Hình như trong mắt Vân Khanh không chứa nổi một hạt cát, lại có vẻ như xem tình bạn là một điều rất quan trọng..."
"Cô không được làm hại Khanh Khanh!" Tô Gia Ngọc lạnh lùng hét lên, hai mắt đẫm lệ, nhưng cô biết Vân Sương là một người phụ nữ độc ác cỡ nào, khi còn đi học đã không ít lần giở thủ đoạn đùa giỡn Khanh Khanh.