Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 122




Vân Khanh yên lặng, cúi đầu né tránh ánh mắt anh, nhưng sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: "Bởi vì tôi khóc nên anh tới đây sao?"

Người đàn ông vẻ mặt khinh bỉ: "Thế chẳng lẽ cô nghĩ tôi đến đây ngắm phong cảnh?"

"..."

Cũng đúng.

Vân Khanh nắm nhẹ quần áo, không nói nên lời.

Sau khi cúp điện thoại của anh, cô đi lang thang trên đường cho đến tận khi trời tối mịt, cho đến tận lúc cảm thấy hơi thở của mình không ổn, sợ bị cảm thì mới về nhà.

Sao anh biết cô đã về nhà.

Hơn nữa, anh thực sự đến nhà cô.

Đây là... Lo lắng cho cô sao?

Cô ngước đôi mắt ướt át lên, nhất thời chẳng biết thế nào, càng không dám nhìn vào mắt anh, thế nên vội vàng cầm lấy khăn tắm trên đầu: "Anh vào nhà đi..."

"Trong nhà hơi bừa bộn, tôi chưa có thời gian dọn dẹp."

Lục Mặc Trầm đút tay vào túi quần, nhìn biểu cảm rối ren của cô thì hơi buồn cười. Anh cũng không phải đến đây để làm khách, từ lúc nào lại khách khí thế?

Anh phát hiện người phụ nữ này rất thú vị, nếu hung dữ với cô thì cô sẽ cắn lại.

Nhưng nếu đối xử tốt với cô thì cô sẽ xấu hổ, thẹn thùng, đầu óc rồi loạn.

Đôi chân dài bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn chiếc áo cô đang mặc bị cài lệch nút, chỉ cần cô hơi nghiêng người là có thể thấy được phong cảnh mềm mại bên trong. Trang phục mặc ở nhà đơn giản, phòng mở điều hòa dễ chịu, nhìn kĩ cũng có thể thấy được những đường cong rõ ràng.

Lục Mặc Trầm nuốt nước bọt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, không nhịn được trêu chọc: "Chẳng lẽ cố tình cài lệch để chào đón tôi à?"

"Cái gì?" Vân Khanh ngẩn người.

Anh nâng tay lên chỉ một chút.

Vân Khanh cúi đầu, sau khi phát hiện thì gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lục Mặc Trầm mấp máy môi: "Có cần tôi hỗ trợ cài lại không?"

"..." Vân Khanh nhanh chóng xoay người lại, định đuổi anh ra ngoài, nhưng nhìn thấy gương mặt anh không có tà khí thì lại thì thầm: "Anh ngồi đi, tôi đi pha trà."

"Không uống." Lục Mặc Trầm ngồi trên ghế chưa được hai giây lại đứng lên, bởi vì áo sơ mi đã bị tóc cô làm ướt.

Vân Khanh cũng nhìn thấy, mặc dù trong lòng ấm áp nhưng mặc áo ướt như vậy cũng khó chịu, cô khẽ gãi gãi đầu: "Hay là anh vào phòng tắm thay đồ ra, em trai tôi có mấy bộ quần áo để ở đây, anh mặc tạm, chờ tôi giặt rồi phơi khô quần áo cho anh sau."

Lục Mặc Trầm gật đầu, đôi chân dài nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Vân Khanh đứng trong phòng bếp chờ nước sôi, vẫn pha cho anh một tách trà, sau đó đến vali trong phòng khách tìm chiếc áo lần trước mua cho Vân Dật.

Nhưng anh mặc quần áo của Vân Dật có phải là hơi nhỏ không?

Cô cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn mang quần áo đến trước phòng tắm, gõ cửa.

Lục Mặc Trầm cởi áo sơ mi xong thì phát hiện áo lót bên trong cũng ướt, vừa cởi ra xong thì nhìn thấy bàn tay mịn màng của Vân Khanh đang lén lút treo một chiếc áo sơ mi lên cửa.

Người đàn ông nheo mắt, bước tới bắt lấy bàn tay nhỏ bé.

Vân Khanh đứng bên ngoài bỗng nhiên bị kéo vào, bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô giật mình, khẽ rụt tay về, giọng nói của anh không nhanh không chậm: "Còn cần thêm một cái áo lót nữa."

Vân Khanh cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhẹ giọng trả lời: "Em trai tôi không có thói quen mặc áo lót, anh chịu khó một chút, chắc khoảng hai mươi phút là áo của anh sẽ khô thôi."

Cửa đột nhiên mở ra.