Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 96




Chương 96: Giúp em!.

Hai ngày sau.

Hai ngày này, cả thành phố Nam Dương, đều bị chuyện của nhà họ Vân triệt để làm chấn động rồi.

Đây đến cùng là thù hận nhiều đến mức nào?

Mới có thể làm ra loại chuyện người hay thần đều phẫn nộ.

Một đời này của Vân Hà coi như là bị hủy rồi.

Vân Hâm Bằng bị chọc giận một trận đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện.

Đến ngay cả Cố Di Nhân cũng khóc ngất hết mấy lần.

Bọn họ đây chính là chỉ có một người con trai duy nhất đó!

Bây giờ, cả nhà họ Vân bận trước bận sau toàn bộ đều dựa vào một mình Vân Tử Diễm.

Đương nhiên, Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ đều qua đó giúp đỡ chăm sóc, an ủi hỏi thăm.

Hai ngày này, bên ngoài nhà họ Vân bị phóng viên của cả thành phố Nam Dương bao vậy đến giọt nước cũng không lọt.

Bọn họ đều muốn đào ra một ít tư liệu để thu hút sự chú của mọi người.

Dù sao thì, người nhà của nhà giàu số một thành phố Nam Dương đã xảy ra việc lớn như vậy, thì một tin này đủ để có sức ảnh hưởng.

Hơn nữa, địa vị của Vân Hâm Bằng ở thành phố Nam Dương tuy là không bằng với nhà họ Hoắc.

Nhưng, cũng không thể xem thường được.

Chẳng qua, sau khi nhà họ Vân xảy ra chuyện, Khúc Tịnh Kỳ phí tâm không ít.

Thậm chí giúp đỡ từ bảo vệ công ty trong chốc lát đã tuyển được hơn năm mươi người qua để đứng vào cương vị.

Chỉ vì, tránh khỏi những người phóng viên kia làm phiền bọn họ nghỉ ngơi.

Trong một lát tin tức liền bị chặn đứng, khiến cho phóng viên đau đầu rồi.

Thế là, liền đem ánh mắt đặt ở trên người của Vân Tử Lăng.

Vân Hà này đã xảy ra chuyện hai ngày rồi.

Hai ngày này, cô con gái này là một bước cũng không bước vào nhà họ Vân!

Thế là, trên mạng các loại dư luận lại một lần nữa lại đến đắp đất vá trời.

Đa số họ đều nói, cuối cùng cũng không phải là con gái nuôi ở bên người mà.

Bây giờ, nhà họ Vân xảy ra chuyện rồi, cô lại giống như là không có người vậy.

Sói mắt trắng chính là sói mắt trắng.

Nhưung bất kể dư luận nói thế nào, Vân Tử Lăng đều giống như là không nghe được vậy.

Cô không phải là không muốn đi xe,, dáng vẻ vắng vẻ hiu quạnh của Vân Hâm Bằng.

Cô không phải là không muốn đi xem, Vân Hà kia lúc trước suýt chút nữa hại cô mất đi sự trong trắng kia.

Cô càng không phải là không muốn đi xem, mặt mũi bây giờ của Vân Tử Diễm.

Nhưng mà, cô thực sự là không có thời gian.

Ba ngày, khoảng cách Hoắc thị công bố với bên ngoài đấu thầu chỉ còn lại ngắn ngủi ba ngày.

Bên phía công ty của cô mới đăng kí xong, tiếp sau đó còn chưa có ổn định lại nữa.

Chính là công xưởng, cô hai ngày này đều đã chạy hết mười mấy nhà rồi.

Hoặc là, quá nhỏ.

Hoặc là, sản phẩm không thích hợp.

Còn có một số, căn bản là ngay cả cơ hộ để đấu tranh cũng không đồng ý thử.

Cô tận tình khuyên bảo mà đều đang bôn ba mỗi ngày, mỗi ngày đều đang liên hệ với các công xưởng kia.

Cô lấy đây mà còn có thời gian?

Buổi chiều bốn giờ mấy.

Vân Tử Lăng đeo kính râm và cái muc ngồi ở trong một cái góc ở quán cà phê, cả người mệt mỏi đến rã rời.

Sau đó, chính ngay lúc này đây, trên TV báo lên một tin tức mới.

Cái tin tức này khiến cho Vân Tử Lăng ngây ngốc rồi.

‘Chủ tịch Hoắc của tập đoàn Hoắc thị quyết định, sản xuất một nguyên vật liệu lớn nhất của công ty Á Tân, giao cho tập đoàn Vân thị làm, tuy là CEO đương nhiệm Hoắc Ảnh Quân còn chưa có phát biểu gì, nhưng mà, các vị đổng sự trong công ty đều đồng ý năng lực và nghiệp vụ của tập đoàn Vân thị, bây giờ, các vị đổng sự lớn của tập đoàn Hoắc thị đều nhanh chóng đi về Hoắc thị, Vân Hâm Bằng năm phút trước cũng đã từ bệnh viện trực tiếp đi đến tập đoàn Hoắc thị, xem ra, hôm nay người thắng cuộc lớn nhất lại thuộc về tập đoàn vân thị rồi!’

Vân Tử Lăng không nói chuyện, giữ chặt cà phê, nhìn chằm chằm tin tức này, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.

Tình huống gì vậy?

Không phải là công khai đấu thầu sao?

Tại sao bây giờ lại trực tiếp quyết định nội bộ rồi?

“Nhìn đi, tên Vân Hâm Bằng này quả thật là lợi hại, sau này à, sợ là dưới sự dẫn dắt của nhà họ Hoắc sắp thành thứ hai thành phố Nam Dương rồi!”

Hai người ngồi ở bên canh cô cũng giống như cô nhìn về phía tin tức mới nhất mà tám chuyện.

Vân Tử Lăng nhịn không được rồi.

Vân thị tương lai sẽ trở thành thứ hai của thành phố Nam Dương?

Vậy thì một khi cô và Hoắc Ảnh Quân li hôn, vậy chẳng phải là muốn động đến anh càng khó hơn sao?

Không được!

Cô tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết!

Nghĩ đến đây, cô tức tốc xông ra khỏi quán cà phê, thuận tay ngăn lại một chiếc xe taxi.

—-

Tập đoàn Hoắc thị.

Bên trong phòng hội nghị loại lớn ánh đèn cao lớn, Hoắc Ảnh Quân ngồi ở vị trí cao nhất.

Anh dựa vào sofa da thật, đường nét cả người đều rất anh tuấn, thậm chí là có kiêu căng lạnh lẽo, trong tay lật qua lật lại bản hợp đồng một cách tùy ý.

Mà ở xung quanh anh đã ngồi đầy một số các đổng sự của tập đoàn Hoắc thị.

Mục đích hôm nay bọn họ đến đây à, chính là hi vọng Hoắc Ảnh Quân dựa theo yêu cầu của Hoắc Chấn Vũ, đem phần hợp đồng này cho tập đoàn Vân thị đi làm.

Mấy năm nay, dựa vào tài lực và năng lực của tập đoàn Hoắc thị, sớm đã có thể tự mình làm.

Nhưng mà, bọn họ vốn không hề muốn làm như vậy.

Không phải là không muốn kiếm tiền, mà là Hoắc Chấn Vũ có đầu óc của chính mình.

Mỗi năm công ty chỉ lo đấu thầu, cùng với những chuyện này, đã đủ để khiến cho tập đoàn Hoắc thị ngày càng lớn mạnh.

Nhìn thấy người bên cạnh kiếm được mấyc chục tỉ, nhưng trên thực tế Hoắc thị kiếm được càng nhiều, còn để lại những tiếng hay từng cái một.

Vậy thì tại sao lại không làm chứ?

Trong phòng hội nghị mọi người thì thầm nói chuyên riêng với nhau, trên mặt mỗi người đều dạo dạt ý cười vui vẻ.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đổi cho anh ly cà phê nhé!” Quách Sở Tiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, nhìn thấy ly cà phê đã nguội lạnh ở trên bàn không nhịn được nói.

“Không cần.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng ánh mắt vẫn như cũ lưu chuyển trên bản hợp đồng đó.

Đương nhiên, cũng không ngừng lưu chuyển trên điện thoại.

Cô, đã gọi đến cuộc gọi thứ hai rồi.

Xem ra, cô cũng nhìn thấy tin tức mới rồi.

Quách Sở Tiêu không hiểu được ông chủ của mình, sao mà điện thoại reo lên rồi cũng không nghe, cứ liên tục cười ngốc?

Mà chính vào lúc này, cửa của phòng hội nghị bị đẩy ra rồi.

Mọi người bận rộn ngẩng đầu lên nhìn qua.

Vân Hâm Bằng dưới sự dìu dắt của thư ký, từng bước từng bước mà đi vào.

Hoắc Ảnh Quân liền lập tức chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

“Thật là ngại quá à, khiến mọi người chê cười rồi.” Nói xong, liền chậm rãi mà ngồi xuống.

“Tổng giám đốc Vân à, ông phải nghĩ thoáng chút ha!” Mọi người lập tức mỗi người một câu mà an ủi ông ta.

Nhưng mà, trong những lời này, có mấy câu là thật, mấy câu là giả, vậy thì không biết được à nha.

Vân Hâm Bằng hạ mắt, cả người rất là bi thương.

Đây không phải là biểu diễn cái gì, là ông ta thật sự khó chịu.

Ông ta lờ mờ mà cảm thấy việc này và Vân Tử Lăng không thể nào không có liên quan gì.

Nhưng mà, không có nắm chắc được mười phần.

Mà ông ta đã hạ quyết tâm, nếu như bị ông ta tra ra được.

Ông ta chính là tán gia bại sản, cũng phải đưa người đó vào tù!

Hoắc Ảnh Quân từ lúc mà Vân Hâm Bằng bước vào nơi này, anh mắt chính là lưu chuyển ở trên mặt ông ta.

Lập tức, ngay lúc mà Vân Hâm Bằng nhìn qua đây, người đàn ông đem ánh mắt chuyển hướng lên hợp đồng.

“Tổng giám đốc Vân à, chúc mừng ông nha, cái hạng mục này lại phải cho công ty ông cầm đi rồi!” Mấy người ở bên cạnh lập tức bắt đầuchúc mừng ông ta.

Vân Hâm Bằng cười cười, chỉ là cái ý cười này không đẹp.

“Tổng giám đốc Vân!” Hoắc Ảnh Quân kêu ông ta một tiếng, ở nơi công cộng này, anh vẫn là gọi như vậy tương đối hợp lí hơn.

“Ai!” Vân Hâm Bằng vội vàng trả lời một tiếng.

“Bản hợp đồng này ông xác định là công ty ông có thể nuốt trôi được?” Người đàn ông híp nửa con mắt nhìn ông ta hỏi.

Vân Hâm Bằng vội vàng nói: “Đương nhiên, công ty chúng tôi ở thành phố Nam Dương này là số một số hai, đối với vật liệu mà tập đoàn Hoắc thị muốn, chúng tôi đều là tốt nhất tiêu chuẩn nhất, hoàn mỹ nhất mà!”

Hoắc Ảnh Quân câu môi nhàn nhạt mà cười một cái, ý cười đó, có hơi sâu xa khó hiểu.

“Tổng giàm đốc Hoắc à, tập đoàn Vân thị và chúng ta đã hợp tác không phải là lần một lần hia rồi, số lượng lần này tuy là rất lớn, nhưng mà chúng tôi tin rằng, tập đoàn Vân thị tuyệt đối có thể tiêu hóa hết mà!” Một vị đống sự ở bên cạnh bận rộn nói.

“Đúng đó đúng đó, hai năm này sản phẩm mà Vân thị làm cho chúng ta, cho dù là chất lương hay là phẩm chất, đều là rất tốt đó!”

Vân Hâm Bằng ngồi ở một bên không nói chuyện, nhưng khóe miệng lại không nhịn được giương lên.

Hai người già này, một tuần trước ông ta đã nhẹt cho mỗi người ba tỷ rồi.

Bây giờ, coi như là phát huy được chút tác dụng.

Hai người này vừa mở miệng, những người khác cũng bắt đầu hùa theo.

Hoắc Ảnh Quân cứ như vậy nhìn mọi người nhao nhao thảo luận, không nhịn được câu môi, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.

Mọi người thấy vậy, những âm thanh hùa theo dần dần nhỏ lại.

Bọn họ không hiểu lắm, tại sao Hoắc Ảnh Quân còn chưa nói chuyện.

Trong phòng, rất nhanh liền trở nên yên tĩnh lại.

Lúc này, Hoắc Ảnh Quân nhìn về hướng mọi người mỉm cười nói: “Tôi nghĩ, lúc trước có lẽ tôi nói đã rất rõ ràng, hạng mục lần này, tôi sẽ công khai đấu thầu, tất cả mọi định đoạt, đợi ngày mai đi!”

Nói xong, đem hợp đồng đưa cho Quách Sở Tiêu.

Mọi người thấy vậy, đều không vui vẻ, vội vàng ôn ào: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đây là có ý gì, anh đây là từ chối tập đoàn Vân thị?”

Vân Hâm Bằng cũng ngây ngốc rồi, tình huống gì đây?

Hoắc Chấn Vũ không phải kêu anh trực tiếp qua đây kí hợp đồng sao?

Hoắc Ảnh Quân với gương mặt anh tuấn vô cùng kiêu ngạo lạnh nhạt, ngòn trỏ gõ lên mặt bàn, âm thanh vô cùng lạnh nhạt: “Bây giờ tôi không có từ chối bất cứ ai, tôi nghĩ thính lực của mọi người có lẽ là còn chưa bị tổn thương, tất cả đều dựa theo kế hoạch ban đầu, ngày mai công khai đấu thầu.”

Nói rồi, nhìn về hướng Quách Sở Tiêu: “Đem nội dung hội nghị ngày mai công bố lên mạng, để cho công ty khác chuẩn bị một lát!”

Nói rồi, bèn đứng dây.

“Vâng thưa tổng giám đốc Hoắc!”

“Tổng giám đốc Hoắc à, anh đây là đang đùa cái gì vậy, chủ tịch Hoắc không phải đã đồng ý cho Vân thị tiếp nhận hạng mục này rồi sao?” Có người đã đứng lên.

“Đúng vậy đó tổng giám đốc Hoắc, anh là có gì không vừa lòng với Vân thị sao?” Những người khác cũng rất ngây ngốc.

Tập đoàn Vân thị này ở thành phố Nam Dương không nhỏ đâu đó.

Hơn nữa, lại là cha vợ của anh, bọn họ đều không có chê bai, anh đây là có ý gì chứ?

“Ông đây là đang dùng bố tôi để chèn ép tôi sao?”Hoắc Ảnh Quân lạnh nhạt mà nhìn người nói chuyện kia.

“Không… Không phải đâu… Tôi không phải là có ý này…” Người đó có hơi lộn xộn.

Hoắc Ảnh Quân người này là không thể tùy tiện chọc giận được đâu.

Anh ngay cả bố vợ của mình cũng đối phó như người khác vậy!

“Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không có không vừa lòng vời bất cứ ai, chỉ là, trước đây lời tôi đã nói, vẫn là phải chấp hành, làm phiền mọi người ngày mai lại chạy thêm một chuyến!” Lời vừa dứt, không dừng lại nữa, xoay người đi về hướng bên ngoài.

Mọi người lập tức đi về phía cửa: “Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Hoắc…”

Nhưng Quách Sở Tiêu đã dùng tốc độ nhanh nhất chặn cửa lại: “Các vị thật là ngại quá! Tổng giám đốc Hoắc rất bận rộ xin đừng làm phiền!”

Mọi người:…

Hoắc Ảnh Quân vừa rời khỏi phòng hội nghị, điện thoại của anh đã vang lên rồi.

Vừa cầm lên xem, khóe miệng của người đàn ông mỉm cười.

Lần này, anh không từ chối nữa, mà là bắt máy rồi.

“Alo, được, đợi tôi, lập tức qua ngay!”

Mười phút sau.

Vân Tử Lăng kéo cửa xe của anh ra, lên xe.

“Anh và ông ta kí hợp đồng rồi?” Đây là câu nói đầu tiên của cô khi lên xe.

“Tối nay chúng ta không về nhà ăn cơm, anh dẫn em đi ăn ở một nhà hàng tư nhân rất ngon, mùi vị rất ngon!” Người đàn ông nói xong, liền đạp chân ga.

Vân Tử Lăng nhíu mi, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Hạng mục đó của anh cho ông ta rồi đúng không?”

Hoắc Ảnh Quân nghiêng đầu, ánh mắt sâu như biển vậy mà nhìn cô: “Em rất khẩn trương?”

Vân Tử Lăng vặn mi, hai tay đan vào nhau, đem đầu xoay về hướng bên ngoài cửa sổ.

Người đàn ông thấy vậy, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.

Nửa tiếng sau, hai người đi đến mọt nhà hàng tư nhân.

Hoắc Ảnh Quân gọi vài món ăn, nhìn cô ấy mà hỏi thăm: “Hai ngày này, bên phía của em có tin tức gì chưa? Có tìm được công xưởng thích hợp chưa?”

“Anh không có kí hợp đồng với ông ta?” Một câu nói, cô tựa như là đoán ra rồi.

Người đàn ông cầm ly rượu lên, chầm chậm mà uống một ngụm rượu vang, nhìn về phía cô câu môi: “Ngày giờ không đổi, ngày mai công khai đấu thầu, em, đã chuẩn bị xong chưa?”

Vân Tử Lăng vặn mi, chưa kí hợp đồng!

Ngày mai công khai đấu thầu.

Nhưng mà cô, ngay cả bên phía công xưởng còn chưa xác định xong!

Hoắc Ảnh Quân thấy cô mặt ủ mày chau, không nhịn được mà dựa lên sofa, một tay cắm vào túi quần màu đậm, khóe miệng cười nhạt, một cái tư thế trăng thanh gió mát, nói những từ lã lướt: “Xem ra, em còn chưa chuẩn bị tốt, em là dự định chịu thua rồi sao!”

“Không!” Nghĩ cũng không nghĩ, cô trực tiếp tra lời.

Thấy cô trả lời quả quyết như vậy, Hoắc Ảnh Quân cười càng sảng khoái.

“Vậy em, làm thế nào để tranh được hạng mục này? Đừng nói là cạnh tranh không lại Vân thị, chính là công ty khác, em cũng thắng không nổi!”

Vân Tử Lặng hạ mắt, cô rất không thích lời này của anh.

Nhưng mà, không thể phủ nhận.

Lời của anh chính là sự thật.

Hoắc Ảnh Quân không gấp gáp, lại một lần nữa cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Vân Tử Lăng trầm mặc một hồi, đột nhiên nâng mắt nhìn về phía anh.

Một độ mắt lấp lánh không ngừng, đôi tay hung hăng nắm chặt lại, môi run rẩy…

“Hửm?” Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, câu môi nâng mày, tỏ vẻ cô có cách nghĩ gì, có thể nói ra.

Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, cô giống như là lấy ra dũng khí rất lớn, đột nhiên đứng dậy, vỗ lên bàn, nghiêng người, từ trên cao mà nhìn anh.

“Giúp em, em… Lấy thân báo đáp!

Hoắc Ảnhh Quân: …