Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?.
Vân Tử Lăng, đang ở đâu?!
Những lời này không phải câu nghi vấn.
Mà là câu khẳng định.
Anh đã chắc chắn, cô ta không phải là Vân Tử Lăng!
Cơ thể Vân Tử Diễm mềm đi.
“Ầm” một tiếng, tựa vào cánh cửa.
Phát ra tiếng động.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của cô ta đã nhăn nhó tới cực điểm.
Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta và từng bước một kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Chân của Vân Tử Diễm không thể kiềm chế mà run rẩy.
Nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng dựa vào cửa để chống đỡ một chút.
Để bản thân không quá nhục nhã và xấu hổ.
Hoắc Ảnh Quân từng bước đi tới trước mặt cô ta, đến khi cả bóng người che ở trước mặt mới dừng lại.
Ngay khi cô ta đang cảm thấy hoảng sợ bất an, cánh tay anh bất ngờ đặt lên cửa.
Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Vân Tử Lăng, đang ở đâu!”
Anh hỏi lại thêm một lần nữa.
Vân Tử Diễm run rẩy, thậm chí cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
“Anh, anh đang nói gì đấy?” Cô ta miễn cưỡng duy trì những âm thanh phát ra, cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể.
Thấy vậy, người đàn ông đột nhiên dùng tay bóp cổ cô ta, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Anh hỏi em lần cuối, Vân Tử Lăng, ở đâu!”
Vân Tử Diễm ngây dại, bàn tay của người đàn ông đang nắm cổ cô ta dần siết chặt, hô hấp trong nháy mắt bị cắt đứt.
Cô ta ngay lập tức cảm thấy không còn dưỡng khí.
Điều khiến Vân Tử Diễm kinh hãi hơn nữa là vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của người đàn ông trước mặt, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lè như dã thú, nguy hiểm chí mạng trong đêm đen.
“A…A…A…” Sức lực trên tay người đàn ông có chút lớn.
Vân Tử Diễm chỉ cảm thấy hô hấp ngày một khó khăn, trước mắt cũng càng lúc càng tối dần.
Bàn tay cô ta bừa bãi bấu víu vào tay anh, muốn cố gắng gỡ chúng ra một chút.
Nhưng chút sức lực này của cô ta hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới so với sức mạnh của Hoắc Ảnh Quân.
“A…A…A…”
Hai mắt Vân Tử Diễm bắt đầu trắng dã, một tay từ từ buông thõng theo thời gian.
Đúng lúc này, Hoắc Ảnh Quân đột ngột nới lỏng tay.
Không khí bất ngờ ùa tới, Vân Tử Diễm vội vàng cúi người ho dữ dội.
“Khụ khụ khụ…”
“Rầm”
“Á—-”
Một tiếng động lớn và một tiếng hét vang lên cùng một lúc.
Tiếng động lớn này khiến Vân Tử Diểm bất giác ngồi xổm xuống theo bản năng.
Cả người cô ta run rẩy, hai tay bịt chặt tay, chậm rãi quay đầu lại.
Sau đó, cô ta mới phát hiện nắm đấm dữ dội của người đàn ông hướng về phía cửa…
“Vân Tử Diễm, em còn muốn giả vờ bao lâu nữa?”
Vân Tử Diễm nhìn ánh mắt hung ác và nham hiểm của người đàn ông, toàn bộ không khí quanh người như bị mây đen bao phủ, đáng sợ không khác gì Thần Chết.
“Hoắc… Hoắc Ảnh Quân, anh… anh đang nói cái gì vậy?” Vân Tử Diễm lùi về phía sau, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Hoắc Ảnh Quân cong môi, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô ta.
“Em có muốn biết mình đã sai ở đâu không?”
Vân Tử Diễm không nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh đầy cảnh giác.
“Em có thể bắt chước được giọng điệu của cô ấy, dáng vẻ của cô ấy, nhưng ánh mắt của Tử Lăng, cả đời này em không bao giờ có thể bắt chước được!”
Vân Tử Diễm nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ánh mắt?
Cái con nhỏ nông thôn quê mùa đó thì có ánh mắt gì?
Anh đang lừa cô ta!
Nhất định là như vậy!
“Hoắc Ảnh Quân…anh, anh thôi đi!” Vân Tử Diễm ép mình phải nói gì đó: “Nếu anh không thích, thì có thể rời…”
‘Lần trước đưa cho nó một trăm năm mươi tỷ, nó cũng không bằng lòng ly hôn, nhất định đừng nhắc tới chuyện này!’
“Rời cái gì?” Ánh mắt đen sẫm nham hiểm của người đàn ông nhìn cô ta chăm chú.
“Rời xa…rời xa tôi một chút!”
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân nở nụ cười.
Chỉ có điều, nụ cười này rõ ràng không lọt vào đáy mắt.
Ngay khi Vân Tử Diễm thầm kêu không ổn, bàn tay của người đàn ông đã bất ngờ siết chặt cằm cô ta, sức mạnh lớn đến mức dường như có thể bóp nát cả xương cốt.
“Chưa đến Hoàng Hà thì em chưa từ bỏ ý định đúng không?” Vừa dứt lời, một tay anh nắm lấy quần áo của cô ta kéo mạnh.
“A—-”
Chiếc áo sơ mi vừa mặc lại đã bị anh xé toạc.
“Cởi đồ lót ra!” Anh lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
“Năm năm trước em đã được làm phẫu thuật ghép tim, anh nghĩ, khoa học kỹ thuật dù có tiên tiến tới mấy cũng không thể không lưu sẹo!”
Nghe vậy, đồng tử của Vân Tử Diễm co rút mạnh, toàn bộ cơ thể ngây dại.
Hoắc Ảnh Quân cười lạnh một tiếng, buông cô ta ra, đứng lên, trịch thượng từ trên cao nhìn xuống: “Không cần làm đến bước cuối cùng, anh cũng biết em chỉ là hàng giả. Vân Tử Diễm, cô ấy khác với em, cho dù hai người có cùng một khuôn mặt, thì vẫn là khác nhau! ”
Nước mắt của Vân Tử Diễm bỗng nhiên rơi xuống.
“Vì sao, vì sao lại không giống cơ chứ?” Cô ta ngước mắt đầy phẫn nộ hét lớn.
“Trong mắt cô ấy không có nhiều ham muốn và lợi lộc như em!”
Vân Tử Diễm không bị thuyết phục, hai mắt đỏ bừng: “Không có ham muốn và lợi lộc như em? Không có ham muốn lợi lộc thì tại sao nó lại quyến rũ anh? Tại sao lại gả cho anh? Mục đích nó quay cái video kia còn rõ ràng hơn cả so với em, dựa vào đâu anh lại thích nó mà không thích em? Rõ ràng em biết anh trước, em không cam lòng!”
Hoắc Ảnh Quân cong môi cười: “Tất cả những chuyện này không phải đều do một tay em tạo thành hay sao? Ngày đó, không phải chính em đã đưa cô ấy lên giường của anh à?”
Vân Tử Diễm cắn môi, hung dữ nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Hai mắt Vân Tử Diễm đỏ hồng, cắn chặt môi không lên tiếng.
Sắc mặt của Hoắc Ảnh Quân trở nên lạnh lùng hơn.
“Không nói đúng không? Vậy để anh đi hỏi người ‘cha’ tốt của em, tin rằng, ông ta sẽ rất vui lòng nói ra tất cả!” Dứt lời, Hoắc Ảnh Quân quay người định rời đi.
“Cô ta ở huyện Châu Bồ!” Vân Tử Diễm hét lên, sau đó gục xuống khóc lớn: “Hoắc Ảnh Quân, rốt cuộc anh yêu cô ta đến nhường nào?”
Người đàn ông không hề quay lại, lạnh lùng cất tiếng: “Ít nhất, cô ấy là người đầu tiên khiến anh thực sự muốn đem lòng yêu thương, chiều chuộng!”
“Hi Vân thì sao? Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao?” Vân Tử Diễm hét lên: “Sao anh có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy? Không phải anh đã nói sẽ yêu cô ấy mãi mãi sao? Trên người em có trái tim của cô ấy, em, em còn có gương mặt giống như Tử Lăng, Hoắc Ảnh Quân, tại sao anh không yêu em, tại sao?”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân nghiêng đầu nhìn về phía cô ta.
“Em hiểu được bao nhiêu về Hi Vân?”
“Cô ấy, cô ấy là vị hôn thê của anh, nếu đã là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ anh không yêu cô ấy? Nếu như không yêu, vậy tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Trước đây anh đối xử tốt với em, chẳng phải vì em có trái tim của cô ấy hay sao?”
“À.” Người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Em biết không, thông minh là chuyện tốt, nhưng tự cho mình thông minh thì chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu!”
Dứt lời, anh mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Vân Tử Diễm thấy vậy, không thể kìm được gào khóc nức nở.
Khúc Tịnh Kỳ ở dưới lầu nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân đi xuống với vẻ mặt u ám, lập tức lên xe rời đi.
Bà ta cảm thấy có chuyện không ổn.
Cho nên nhanh chóng đi lên lầu.
“Huhu, huhuhu …” Vân Tử Diễm nằm bò trên đất, khóc đến ruột gan như đứt từng khúc.
“Tử Diễm…” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy. “Tử Diễm, Tử Diễm, con làm sao vậy?”
Vân Tử Diễm nhìn Khúc Tịnh Kỳ, bật khóc hỏi: “Mẹ, rốt cuộc anh ấy có từng yêu Hi Vân hay không?”
Khúc Tịnh Kỳ: …
――――
Trong căn phòng u ám tràn ngập mùi xú uế.
“Aaa….cứu tôi với….aaaaaaa” Từng tiếng hét thống khổ vang lên như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Vân Tử Lăng đang ngồi trên ghế, tay chân bị trói, trên miệng quấn băng.
Trước mặt cô lúc này đang trình diễn một bức tranh tình dục vô cùng sống động.
Cô gái trên giường là sinh viên đại học, bị lừa đến đây.
Mà lão già đang đè lên người cô gái chính là đại ca của hai người nọ, dáng vẻ trông vô cùng xấu xí.
Càng đáng sợ hơn nữa là thủ đoạn của ông ta vô cùng biến thái…
Có bốn năm người đàn ông đứng trong phòng, trong đó có hai kẻ đang cầm camera quay lại cảnh hành động trên giường.
Mấy kẻ khác thì giữ lấy bàn tay và đôi chân đang không ngừng giãy dụa của cô gái để gã đàn ông kia chơi đùa.
Gã đàn ông đó không ngừng gặm cắn cơ thể của cô gái, trong tay còn cầm một cây gậy nhỏ…
Cây gậy đó…
Vẫn còn rung rung…
“AAAAAAAA…..”
Cô gái cong người, thất thanh kêu lớn, ánh mắt trợn to, màu đỏ ướt sũng dưới thân không ngừng lan rộng.
Nó cũng không phải lạc hồng.
Mà là bị nhét vào quá mạnh nên…
Gã đàn ông nhìn thấy máu đỏ tươi chảy ra trên giường, thay vì buồn nôn, lão ta lại cười vô cùng sảng khoái.
Cơ thể mập mạp càng không ngừng ra sức di chuyển.
Cô gái không biết đã đau tới chết lặng hay thế nào, đã trở nên giống như một cái xác không hồn, không có động tĩnh gì.
“Ông chủ thật tuyệt vời!”
“Đại ca thật quá mạnh!”
Mấy tên quay phim không bỏ lỡ bất cứ cảnh nào, thậm chí quay cận cảnh cả những nơi riêng tư.
“A—- Ọe—-”
Có thể vì thấy cô gái dưới thân không có phản ứng gì, gã đàn ông biến thái bèn cầm cây gậy lên nhét vào miệng cô gái.
Cô gái trợn tròn mắt, tất cả những thứ trong bụng đều đồng loạt phun ra ngoài.
“Haha”
Người đàn ông trông rất vui vẻ, cười rất thoải mái.
“Ọe…” Cô gái không ngừng lắc đầu để thoát khỏi thứ đang nhét vào miệng mình, nhưng đám đàn em của gã đàn ông lập tức giữ chặt đầu cô ta không cho di chuyển.
Chiếc gậy vẫn khuấy trong miệng.
Những thứ dơ bẩn vừa trào tới miệng muốn phun ra ngoài lại bị gã bên cạnh giữ chặt không cho nhổ.
Kết quả chỉ thấy cô gái kia buộc phải nuốt những chất thải vào trong miệng một lần nữa.
Bụng của Vân Tử Lăng trở nên chua xót, chỉ muốn nôn hết ra ngoài.
Cô đang định quay đầu đi, nhưng gã đàn ông cao to bên cạnh lại hoàn toàn không cho cô cơ hội làm điều đó.
Chỉ cần cô hơi nghiêng đầu, hắn ta sẽ lập tức quay đầu cô trở lại.
Nếu muốn nhắm mắt, lập tức sẽ bị động tay động chân.
Tóm lại, chính là bắt cô phải nhìn, nhìn dáng dáng vẻ ‘hùng dũng’ của đại ca nhà bọn chúng.
Không biết đã trải qua bao lâu, dài như một thế kỷ.
Người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại.
Cô gái nằm bất động trên giường, toàn thân tím tái.
Khắp giường loang lổ toàn là máu.
Hình ảnh vô cùng thê thảm.
Gã đàn ông kia vươn tay, một tên đàn em nhanh chóng đưa khăn mặt đến.
Lão già lau tay xong, quay lại nhìn về phía Vân Tử Lăng.
“Con gái nhà giàu họ Vân?” Lão già cười: “Trông lớn lên cũng không tệ.”
“Đại ca, trông thế nhưng cô ta là vợ của Hoắc Ảnh Quân đấy. Nếu đại ca mà chiếm được cô ta, chẳng phải đã đạt được một tiêu chuẩn mới rồi à!” Gã đàn ông cao to lập tức nịnh bợ nói.
Nghe vậy, lão già nhìn hắn cười: “Lần này chú em làm không tệ đâu.” Sau đó quay sang nhìn một tên đàn em khác. “Thuốc!”
“Đại ca, thuốc đây.” Nói xong lập tức cười nói: “Đại ca có muốn cho cô ta ăn không?”
“Cho cô ta ăn?”
“Đúng vậy, không phải ăn xong sẽ dễ dàng hợp tác hơn sao?”
“Hừ” Lão già nở nụ cười bỉ ổi: “Tao không bao giờ cần đàn bà hợp tác, tao càng thích chúng nó phản kháng, càng phản kháng mạnh, càng giày vò mới vui.”
Nói xong lão liền cầm lấy thuốc trên tay đàn em, bỏ vào miệng nuốt xuống.
“Cởi trói cho cô ta, đặt lên giường!”
Khi lão nói ra những lời này, cô gái trên giường đã bị mấy tên đàn em đẩy ngã xuống đất, không ai hỏi tới, cũng không ai quan tâm sống chết.
Khăn trải giường nhanh chóng được thay thế bằng một chiếc khác màu trắng sạch sẽ.
Tay chân Vân Tử Lăng vừa được thả lỏng đã bị ném mạnh lên giường.
“Tránh ra!” Cô lùi về phía sau theo bản năng, ánh mắt liếc về phía cô gái trần truồng nằm trên mặt đất, cả người ớn lạnh.
Lão già nở nụ cười: “Tao thích nhất là những con đàn bà có cá tính, rất có hương vị!”
Nói xong, ánh mắt lão có chút nhướn nhướn.
Ngay lập tức, mấy người đàn ông lao tới, giữ chặt tay chân cô lại.
“A…cút ra, thả tôi ra…” Vân Tử Lăng điên cuồng giãy dụa.
“Bốp” Một gã đàn em không nhịn được tát cho cô một cái: “Được đại ca của tao chơi là phúc ba đời của mày, đừng có không biết tốt xấu!”
Vân Tử Lăng tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, toàn thân không ngừng giãy dụa.
“Mau giữ nó lại, đừng cho nó động.”
Cô đang vùng vẫy sao có thể là đối thủ của những người này.
Chỉ trong chốc lát, cô đã bị bốn năm người đàn ông cố định chắc chắn, không thể nhúc nhích.
Lúc này, lão già kia mới ném khăn mặt đi, từ từ bò đến.
“Em Vân à, yên tâm, anh sẽ thương em ‘thật là nhiều’ mà!”
Vừa nói, lão ta vừa cười đầy bỉ ổi, sau đó đưa tay ra bắt đầu cởi cúc áo ngực của cô…
Giờ phút này, trong mắt Vân Tử Lăng xuất hiện sự tuyệt vọng tới cùng cực…