Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 65




Lúc này, phần lớn người đều đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi.

Người ở lại, cũng chỉ là họ hàng dòng họ và bạn bè cực kì thân thuộc.

Khi các thân thích nhà họ Hoắc nghe đến cái tên Thái Hi Vân này, đều lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, những ánh mắt nhìn về phía của Vân Tử Diễm đều không giống nhau.

Năm năm trước, trái tim của Thái Hi Vân là cho Vân Tử Diễm sao?

Chẳng trách, chẳng trách Hoắc Ảnh Quân lại chọn nhà họ Vân…

Phải biết rằng, nhà họ Vân ở thành phố Nam Dương không được tính là đặc biệt nổi bật, so với nhà họ Hoắc, quả thật chính là một trời một vực.

Nhưng hết lần này tới lần khác, may mắn lại có thể hạ xuống đầu của nhà họ Vân như thế.

Mặc dù Vân Tử Lăng không biết Thái Vân Hi là ai, nhưng mà, cô không ngốc, nghe lời nói này, cũng đã biết được hàm ý trong đó.

“Đây chính là nguyên nhân anh muốn kết hôn với cô ta?”

Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía cô, không nói gì.

Vân Tử Lăng cười mỉm, hơi mang ý giễu cợt: “Đúng thật là quá máu chó rồi, phim truyền hình sợ là cũng không được như vậy đâu!”

Mà bên kia, đã có xe cứu thương nhanh chóng chạy tới.

Khúc Tịnh Kỳ vội vàng đi theo mọi người cùng nhau đưa Vân Tử Diễm lên xe.

Người của nhà họ Vân bên kia cũng đều lên xe, từng người từng người đều rất căng thẳng.

“Anh không đi sao?” Vân Tử Lăng nhìn về phía anh, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía chiếc xe cứu thương màu trắng kia.

Hoắc Ảnh Quân bắt lên tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

Vân Tử Lăng sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, vẻ đẹp của anh rất anh tuấn, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy một loại cảm giác rất lạnh.

Quách Sở Tiêu đã lái xe qua tới, ngay sau đó, xuống xe đứng ở một bên.

Hoắc Ảnh Quân trực tiếp nhét cô vào bên trong xe, rồi anh ngồi lên ghế lái.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe hiệu cả ba mươi tỷ trực tiếp biến mất trước mắt mọi người.

Dọc trên đường đi, điện thoại di động của Hoắc Ảnh Quân đều bị gọi tới ào ào.

Nhưng anh không để ý tới, tốc độ lên ga cũng như một cơn cuồng phong.

Người đàn ông nhìn xuyên qua gương, nhìn cô một cái, phát hiện không để ý tới xe có lái nhanh như thế nào, khúc cua dữ dội như thế nào, sắc mặt của cô từ đầu đến cuối chưa hề có một biến đổi gì, đến ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.

Ha, đúng thật là một người phụ nữ hết sức nhạt nhẽo.

Rất nhanh, xe liền tới điểm đến.

“Xuống xe!” Giọng nói của người đàn ông cắt đứt sự suy tư của cô.

Vân Tử Lăng phục hồi lại tinh thần, xuống xe, lúc này mới phát hiện đã đến Cục dân chính.

Cau mày, có chút kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.

Chẳng lẽ là…

Suy nghĩ của cô, còn chưa chắc chắn, người đàn ông đã dắt tay cô tiến vào bên trong.

Bởi vì thân phận của Hoắc Ảnh Quân, nên tiếp đón bọn họ là lãnh đạo lớn nhất ở nơi này.

Làm thủ tục cũng nhanh nhất.

Không tới năm phút đồng hồ, hai tờ bìa đỏ đã được đưa tới trước mặt cũng bọn họ.

Vân Tử Lăng cầm cái tờ bìa đỏ này hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cô…

Kết hôn rồi?

“Không phải muốn kết hôn sao? Vẻ mặt hiện giờ là có ý gì? Hình như không phải rất vui vẻ, hửm?” Hoắc Ảnh Quân nhấc cằm của cô, muốn nhìn thử sự ưu tư chân thật của cô.

Trong phòng làm việc của lãnh đạo Cục dân chính, những người không có nhiệm vụ đều bị đuổi ra ngoài.

Bây giờ, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ha ha.” Cô khép nửa tròng mắt, đột nhiên bật cười, cả người giống như bị ngốc ra vậy, lẩm bẩm nói: “Tử Diễm phí hết tâm sức muốn gả cho anh, mà anh lại đi cưới tôi?”

Người đàn ông gật đầu, nhìn cô chăm chú, ánh mắt có ý tứ hàm xúc khác thường.

“Hoắc Ảnh Quân!” Cô ngưng cười, ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Mục đích anh cưới tôi là cái gì?”

“Mục đích?” Anh cầm lấy chiếc ghế ở sau lưng cô dựa lại gần cô: “Bởi vì gan của cô lớn, đủ tàn nhẫn!”

“Cái gì?” Vân Tử Lăng cau mày: “Ý của anh là, tôi uống thuốc phá thai là đủ tàn nhẫn sao?”

Hoắc Ảnh Quân cong cong môi, muốn cười nhưng lại không cười nhìn cô, ánh mắt sắc bén khác thường: “Cô thật sự cho là chơi tôi rất vui đúng không? Người tàn nhẫn như cô vậy, sẽ để bản thân mình mang thai sao?”

Nghe như vậy, Vân Tử Lăng ngẩn ra, đôi bàn tay bất an nắm chặt với nhau.

Đúng vậy, cô không có mang thai.

Cái tờ giấy khám kia, cũng là giả!

“Vậy mới vừa rồi tại sao…”

“Tại sao cưới cô?” Lúc này, người đàn ông đứng dậy, thân hình thon dài đứng trước ở mặt cô: “Vốn dĩ, chính xác là muốn cưới cô ta, không đơn giản bởi vì trên người cô ta có trái tim của Thái Vân Hi…” Đang nói, lại ngừng một lát: “Nhưng mà, tôi đột nhiên phát hiện, so với việc cưới một con mèo dính người về, còn không bằng cưới một con nhím có suy nghĩ muốn đâm người về, hửm?”

Nghe như vậy, Vân Tử Lăng đứng lên, cười nhạt: “Anh đúng thật là biến thái!”

Hoắc Ảnh Quân tà ác cười một tiếng, đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình: “Tôi muốn xem thử một chút, cô rốt cuộc sẽ yêu tôi hay không!”

Con mắt đen nhánh của Vân Tử Lăng nhìn thẳng vào anh, nhếch môi: “Tổng giám đốc Hoắc là muốn tìm cảm giác tồn tại trên người tôi?”

“Là chồng!”

Vân Tử Lăng nhếch môi châm chọc không phủ nhận, tiếp theo đưa tay ra, nắm lấy tay anh, đẩy ra một chút.

Một giây kế tiếp, chỉnh sửa quần áo một chút, giọng nói trong trẻo lạnh lùng không ngừng: “Anh nên nhớ, cả đời này tôi cũng sẽ không thể nào yêu anh!”

Cô cũng không tin người đàn ông này nói đến cái chuyện hoang đường gì yêu với không yêu.

Anh cưới cô tất nhiên là có mục đích.

Mặc dù, cô không hề muốn gả cho anh.

Nhưng việc đã đến nước này, trước mắt cô cũng không muốn thay đổi.

Bởi vì một khi có thân phận bà Hoắc, chỉ có lợi đối với cô.

“Tôi không muốn biết mục đích anh cưới tôi là gì, cũng không quan tâm, cái cuộc hôn nhân giả này, có lẽ đối với hai chúng ta đều là hợp tác với nhau, cho nên, lúc anh lợi dụng tôi, xin đối tốt với tôi một chút!” Vân Tử Lăng nói những điều đương nhiên.

Dứt lời, cầm tờ bìa đỏ, muốn rời đi.

“Vân Tử Lăng!” Anh gọi cô lại: “Nếu đã lĩnh chứng nhận rồi, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là người phụ nữ của Hoắc Ảnh Quân tôi!”

Vừa nói, đi tới bên người cô, giọng nói lại một lần nữa vang lên âm u: “Tôi sẽ đăng thông báo nói cho toàn bộ người ở thành phố Nam Dương này biết, cô chính là vợ của Hoắc Ảnh Quân tôi, hôm nay chuyện cô bị đánh, tôi không hy vọng nó xảy ra lại!”

Vân Tử Lăng dừng mấy giây, trong ánh mắt nổi lên một ý cười mỏng mỏng, giọng nói có ý mỉa mai lóe lên như có như không: “Tổng giám đốc Hoắc đúng thật là có tâm với phụ nữ, anh đối với Thái Vân Hi kia cũng là như thế này phải không?”

“Cô đang ghen?” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên cúi người sát lại, giọng nói trầm thấp phảng phất từ trong xương cổ truyền ra, có một tia vui vẻ.

Vân Tử Lăng giễu cợt cười một tiếng, khinh bỉ nhìn về phía anh: “Tôi chỉ cảm thấy, anh quên Thái Vân Hi như vậy được sao?”

Hoắc Ảnh Quân ôm lấy bả vai cô một cái, nụ cười thản nhiên bên mép dần dần trở nên quỷ dị: “Cho nên là, bà Hoắc, chúng ta cùng nhau trả nợ, hửm?”

Vân Tử Lăng cau mày, không khách khí đẩy tay anh ra.

“Có quan hệ gì với tôi đâu?”

Bỏ lại bốn chữ lạnh nhạt, Vân Tử Lăng mở cửa đi ra ngoài.

Hoắc Ảnh Quân tựa vào trước cửa sổ, nhìn cô lên một chiếc taxi, sau đó, châm một điếu thuốc, khuôn mặt anh tuấn bị làn khói trắng lượn lờ trở nên mơ hồ.

Thế nhưng, cặp mắt kia lại sâu thẳm thâm thúy khác thường.

Hồi lâu, anh dập tắt tàn thuốc, mở miệng nói có chút vẻ trêu ghẹo: “Bà Hoắc đúng thật là không hiểu phong tình mà!”

——

Vân Tử Lăng rời khỏi Cục Dân chính, trực tiếp chạy về chỗ ở của Mạnh Thiên Tùng.

“Tử Lăng tới rồi.” Mạnh Thiên Tùng mở cửa, nhìn về phía Vân Tử Lăng niềm nở chào đón cô vào.

Đây là lần đầu tiên cô tới nhà ông ấy.

Căn phòng dưới đất mười mét vuông, chỉ có một cái cửa sổ rất nhỏ.

Bên trong nhà bởi vì lâu rồi không có ánh nắng mặt trời, tràn ngập một mùi vị ẩm ướt.

Cả phòng, chỉ có ngoài một cái giường, một cái bàn nhỏ, cùng một cái tủ áo nhỏ đã cũ nát, thật không có đồ đạc gì khác.

“Chú Mạnh chú ở nơi này sao?” Vân Tử Lăng cau mày.

Cô vẫn luôn cảm thấy rằng trước kia chỗ ở của cô và Bạch Cẩm Quỳnh đã tương đối đơn sơ rồi.

Nhưng không nghĩ tới rằng, nơi ở ông ấy còn đơn sơ hơn.

Mạnh Thiên Tùng không để ý cười một cái, khập khiễng đi tới trước giường, lau ga giường cho sạch sẽ: “Trong phòng này lớn nhất chỉ có một giường để ngủ mà thôi, chợ cách chỗ tôi ở cũng gần thôi, ra cửa đi một mét đã đến rồi, bình thường lúc tiết kiệm thời gian trên đường, tôi có thể sửa nhiều thêm hai đôi giày…”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, đi tới phía trước bàn.

Trên bàn kia, đặt một tấm hình đứng lặng im.

Người trong hình là…

Bạch Cẩm Quỳnh!

Vân Tử Lăng cầm lên quan sát.

Đây có lẽ là dáng vẻ Bạch Cẩm Quỳnh lúc mười bảy mười tám tuổi, rất trẻ, nụ cười cũng đặc biệt rực rỡ.

Cô cùng Bạch Cẩm Quỳnh sinh sống với nhau hai mươi năm, dường như cũng chưa từng thấy qua nụ cười như thế này…

Mạnh Thiên Tùng sửa sang lại ga giường, có chút mất tự nhiên nhìn về phía cô: “Tử Lăng à, nhà không có ghế, cháu ngồi tạm ở đây được không?”

Vân Tử Lăng bỏ hình xuống, không để ý, đi tới, ngồi ở trên giường.

Lúc này, Mạnh Thiên Tùng đi tới tủ quần áo trước mặt, mở ra, lấy từ trong túi một bộ quần áo nằm trong tủ ra một cây bút thu âm đưa cho cô.

“Đây là chuyện mà mấy ngày nay tôi thăm dò Vân Hâm Bằng, thời gian khá lâu, cảnh còn người mất, rất nhiều chuyện cũng không tra ra được…”

Vân Tử Lăng nhận lấy bút thu âm, sau đó ấn nút phát ra.

“Chuyện lúc đó, ai còn nhớ chứ, hà hà, uống, uống…Tôi nói cho ông nghe, tôi thật ra nhìn thấy tên tiểu tử Vân Hâm Bằng kia thường xuyên ở chung với một bọn côn đồ, tôi gặp qua hai lần, chỉ là tôi không dám nói, nhưng người kia nhìn một chút cũng biết không phải là người tốt lành gì, cô chủ gả cho ông ta thật là mắt bị mù.”

“Đừng nhắc tới cái đồ chó kia, cô chủ sau khi bị ông ta đuổi ra ngoài, cũng liền đuổi những người chúng tôi đi, những người giúp việc nhà họ Vân không giữ lại một người nào, đúng là vong ân phụ nghĩa.”

“Ông Mạnh à, ông hỏi chuyện này để làm gì, ông còn ngại mình còn thừa lại một chân sao? Tôi nói cho ông biết, đừng nói ông bị người khác đánh gãy chân, sau khi ông bị đuổi đi, ông quản gia tới nói giúp, đều bị tiểu tử kia đuổi đi, không tới mấy ngày liền có tin truyền tới là ông quản gia chết rồi...Ông suy nghĩ một chút thân thể ông lúc trước tốt biết bao, làm sao có thể đột nhiên chết, ông Mạnh à, ông cũng đừng hỏi nữa, ông ta bây giờ không phải là người mà chúng ta có thể tùy ý bàn luận! Không chọc nổi đâu!”

Từng chút từng chút âm thanh xa lạ.

Từng chút từng chút phẫn nộ đau buồn của người kia, truyền vào tai cô rõ ràng rành mạch như vậy.

Vân Tử Lăng bóp chặt cây bút ghi âm, cả người căng thẳng.

“Tử Lăng à…” Mạnh Thiên Tùng lo lắng vỗ bả vai cô một cái: “Cháu đừng khổ sở, chú Mạnh sẽ giúp cháu, tôi tin tưởng, nhất định sẽ có người thấy được tội ác của ông ta trước kia, tôi sẽ tiếp tục tìm những người cộng sự trước kia, nhất định có thể tìm được sơ hở.”

Vân Tử Lăng phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Mạnh Thiên Tùng, lỗ mũi đau xót, ánh mắt có chút đỏ: “Chú Mạnh…”

“Cho dù cháu làm gì, tôi cũng sẽ giúp cháu, nhưng cháu phải nhớ, dù sao cũng phải bảo vệ tốt chính mình, biết chưa?”

Vân Tử Lăng gật đầu một cái: “Chú yên tâm đi, thân phận của cháu bây giờ, ông ta không có biện pháp đụng vào cháu!”

Mạnh Thiên Tùng cau mày, có chút không hiểu ý của lời nói này.

“Chú Mạnh, cháu đổi cho chú một căn nhà khác.”

“Không cần, nơi này rất tốt, tôi ở cũng quen rồi.”

“Nếu như chú nhận cháu làm người nhà, thì không nên từ chối!” Vân Tử Lăng nắm tay ông ấy, ánh mắt kiên định khác thường.

Con người cô, rất đơn giản.

Người khác đối tốt với cô, cô sẽ hồi báo gấp đôi.

Người khác không tốt đối với cô, cô cũng sẽ trả lại gấp đôi.

Lấy tâm so với tâm, đây là lời mà Bạch Cẩm Quỳnh luôn luôn đặt trên miệng khi còn sống.