Tô Nhã Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như thế này, cô cảm thấy nó thật đáng sợ.
Cô cắn môi, tỏ vẻ không hiểu, ngay lập tức đôi mắt của cô cũng tràn đầy hơi nước. Dường như, bất cứ lúc nào nó cũng có thể ngưng tụ thành từng giọt nước rồi rơi xuống. Tay của cô chỉ càng thêm gắng sức, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, cô rụt rè nói: “Chú Hoắc… Cháu sai rồi, về sau không dám nữa, chú, chú đừng hung dữ với cháu nữa được không…”
Lúc này đầu óc Hoắc Vũ Hạo cứ ong ong, anh căn bản chưa kịp phản ứng đã ngay lập tức nâng cầm của cô lên, cúi xuống hôn cô… Trong chốc lát hơi thở của Tô Nhã Kỳ như bị ngưng trệ, bàn tay nhỏ bé cứ như vậy mà sững sờ dừng lại ở giữa không trung. Cặp mắt to tròn lanh lợi vì kinh ngạc mà mở to.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ấy mới từ từ buông tha cho đôi môi của cô.
Thế nhưng, hơi thở của anh rõ ràng có gì đó không đúng. Nhịp thở có chút vội vã, cả cơ thể của anh cũng căng cứng.
Tô Nhã Kỳ vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào anh như cũ rồi mấp máy môi: “Chú… chú Hoắc…”
Cô muốn nói gì đó, cô muốn hỏi cho rõ ràng, vì sao lại muốn hôn cô. Thế nhưng, lúc này cổ họng của cô như có thứ gì đó chặn lại, cô căn bản không thể nói được gì.
Người đàn ông không nhìn cô mà cụp mắt xuống, một ánh mắt vô hình hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Sau vài giây, anh bình tĩnh mở miệng: “Em đi tắm, thay quần áo rồi xuống ăn cơm!” Nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Để lại Tô Nhã Kỳ một mình với vẻ mặt hoang mang.
Tới giờ cơm tối cô vẫn không xuống.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở bàn ăn, mày nhíu lại, không nói gì cả. Vẻ mặt của anh có chút không ổn lắm.
Đúng vậy, anh cảm thấy bản thân mình đúng là người không giỏi quan tâm người khác. Vì sao, mình lại vội vã muốn hôn cô? Tại sao, sau khi hôn cô còn muốn đè cô xuống…
Đè cô xuống…
Khoảnh khắc từ ngữ này xuất hiện trong suy nghĩ anh đã khiến anh vô cùng hoảng sợ. Vì suốt hai mươi bảy năm qua anh chưa từng có suy nghĩ này với bất cứ một người phụ nữ nào cả.
“Cậu chủ, cô chủ còn chưa xuống, tôi sẽ lên gọi.” Bác Phan đi tới nói.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nói gì mà chỉ duy trì sự im lặng như trước.
Bác Phan đang định đi lên lầu thì đúng lúc này lại nhìn thấy Tô Nhã Kỳ đang ngại ngùng bước từng bước đi xuống.
“Cô chủ, tôi đang định lên phòng gọi cô xuống ăn cơm đấy.” Bác Phan nói.
Tô Nhã Kỳ gật đầu, đi từng bước tới bàn ăn. Chẳng mấy chốc cô đã đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà cô không dám ngẩng đầu lên, cứ thế ngồi xuống, rõ ràng là cô có chút căng thẳng.
Một lúc sau, đầu bếp đi lên, dọn từng đĩa đồ ăn lên bàn.
Tô Nhã Kỳ ngoan ngoãn bưng chén cơm lên, yên lặng ăn cơm trong chén, đôi đũa nãy giờ vẫn không chạm vào đĩa thức ăn nào. Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm nhìn biểu cảm trên mặt cô, đôi mắt đen chợt nở nụ cười khó lường.
Sau một lúc im lặng, anh mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng nói: “Cơm trắng ăn ngon vậy sao?”
Tô Nhã Kỳ dừng tay lại, ngước mặt lên nhìn anh. Nhìn thế này ai biết lương tâm của cô lại đang cắn rứt dữ dội, ánh mắt thì chứa đựng cảm giác hoảng sợ, suy nghĩ trong đầu cũng rối tung lên thành một mớ hỗn độn.
“Cháu, cháu, cảm thấy, cảm thấy ăn nhiều cơm, lớn hơn, dễ phát triển hơn!” Cô hoảng hốt nên nói lảm nhảm.
“Em đã phát triển rất tốt!” Anh chỉ nói vài chữ nhưng lại mang hai lớp nghĩa.
Nghe thế, mặt Tô Nhã Kỳ ngay lập tức đỏ bừng, hai lỗ tai trắng nõn cũng không thoát khỏi mà nhuốm một màu đỏ thẫm. Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo cảm thấy, một cô gái ngượng ngùng như vậy thật đúng là thú vị vô cùng. Vì thế, anh chủ động đẩy dĩa rau cho cô: “Ăn ít cơm thôi, ăn nhiều thức ăn vào!”
“Vâng, vâng.” cô trả lời một cách mơ hồ. Tuy nhiên, rõ ràng là cô vẫn lơ đãng trong việc ăn uống.
Một lúc sau, cô đặt chén đĩa và đũa xuống. Bàn tay không yên lòng đặt tay trên đầu gối, cô có một vấn đề muốn hỏi. Nhưng mà, hiện tại cô quá căng thẳng, cũng không biết phải hỏi như thế nào mới đúng.
Hoắc Vũ Hạo biết cô có chuyện muốn nói nhưng cũng không thúc giục cô, anh vẫn thản nhiên ăn cơm như trước.
“Chú Hoắc!” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ừ?” Một từ đơn giản nhưng đầy từ tính.
“Chú, chú vì sao lại muốn hôn cháu?”
Lúc này đôi mắt to trong veo như màu hổ phách của Tô Nhã Kỳ đặc biệt lộ ra vẻ hồn nhiên đến trong veo.
Người đàn ông nhướng mày cười nhưng lại không nói gì.
Tô Nhã Kỳ cau mày, đôi môi hồng mọng nước khẽ nhếch, lẩm bẩm nói: “Cái này, cái này, đó chính là nụ hôn đầu của cháu đấy”
Nghe vậy, đôi mắt quỷ dị của Hoắc Vũ Hạo không khỏi hiện lên vẻ dịu dàng, nụ cười nơi khóe miệng của anh cũng không tự chủ được mà dâng lên.
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy!”
Tô Nhã Kỳ nghe vậy thì ngẩn người, cô kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Gì cơ? Anh, anh, cũng hôn lần đầu tiên ư?
“Em cũng không lỗ vốn.” Anh lại bổ sung thêm một câu.
Tô Nhã Kỳ sửng sốt trong chốc lát, để rồi ngay sau đó bị lời nói của anh kích thích tới mức vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt thanh tú hừng hực lửa.
“Chú Hoắc!” Giọng điệu của cô cực kỳ không tốt: “Chú, chú, chú, sao chú có thể nói như vậy, cháu, cháu, cháu gọi chú là chú đấy!”
Trong giây lát, nghe thấy câu hỏi đầy bất mãn của cô, anh nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
“Lần sau không được bơi một mình có biết chưa?” Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển chủ đề.
“Vâng ạ!” Tô Nhã Kỳ cũng là người đơn giản, cô cứ như vậy mà bị anh chuyển để tài, đã vậy còn hùa theo anh.
“Ngoan lắm, ăn no rồi thì trở về phòng làm bài tập, lát nữa tôi lên kiểm tra.”
“Hả? Làm sao chú biết cháu có bài tập?” Tô Nhã Kỳ nhướng mày.
“Một đề cũng không được giải sai, nếu không, từ nay về sau cũng không cần phải tới trường nữa!” Lúc này giọng điệu của anh trở nên nghiêm trọng.
Tô Nhã Kỳ bật dậy, có chút vội vàng nói: “Cháu, cháu sẽ không làm sai!”
Vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển ghế ngồi, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô sẽ không bao giờ làm sai đâu!
Cô sẽ không bao giờ để quyền lợi được tới trường của mình bị cướp mất đâu!
Người đàn ông nhìn cô chạy đi như một con thỏ thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bữa cơm tối nay cũng khá ngon.
Mặc dù Tô Nhã Kỳ chưa bao giờ tới trường thế nhưng, mấy năm nay bố cô cũng dành cho cô tất cả tình yêu thương, đồng thời cho cô mọi nguồn lực tốt nhất. Vì vậy thành tích của cô trước giờ luôn tốt.
Quay về phòng, cô cầm lấy bài tập ngày hôm nay, nhẹ nhàng điền đáp án vào.
Với những đề bài như thế này cô rất tự tin vào bản thân mình.
Sau nửa giờ, toàn bộ bài tập đều được hoàn thành.
“Hứ, không có bài tập nào mà mình không làm được cả.” Cô nhếch môi cười để lộ ra má lúm đồng tiền của mình. . Ngôn Tình Tổng Tài
“Hửm, phải không?” Một giọng nói tràn đầy nghi ngờ đột ngột vang lên sau lưng cô.
Tô Nhã Kỳ hoảng loạn hét lên, theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng ai biết, khi cô vừa quay đầu lại, môi của cô cứ như vậy mà chạm vào môi của người kia.
Môi chạm môi, mắt chạm mắt.
Tô Nhã Kỳ sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, cũng may Hoắc Vũ Hạo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô. Giây tiếp theo, cô vội vàng đứng dậy rồi tránh sang một bên.
Tay cũng không dám chạm vào môi của mình, càng không biết là nên chạm vào nó hay là chùi đi. Dù sao toàn bộ hành động của cô đã thể hiện sự rối rắm và bối rối của mình.
Hoắc Vũ Hạo hơi nhíu mày, mỉm cười rồi không nói gì.
Tô Nhã Kỳ cắn cắn môi, cúi đầu, cảm thấy rất xấu hổ: “Chú… Chú Hoắc, chú vào lúc nào…”
“Tôi vừa vào, em làm xong rồi à?” Giọng điệu anh vẫn như thường, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tô Nhã Kỳ gật đầu, chỉ vào bài tập đã làm xong trong sách giáo khoa: “Làm, làm xong rồi, chú, chú có muốn kiểm tra không?”
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, chỉ nghiêng người nhìn sách.
Tô Nhã Kỳ đứng bên cạnh, đầu óc ong ong, bây giờ trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh hôn môi…
“Bài này, hình như có chút vấn đề?” Anh chỉ vào một câu hỏi trong sách giáo khoa bằng những ngón tay mảnh mai và hoàn hảo của mình.
Tô Nhã Kỳ vội vàng hồi phục tinh thần nhìn qua.
“Á…” Cô cắn cắn môi, trong lòng có chút sợ hãi.
“Cháu, cháu sẽ sửa ngay lập tức…” Cô nhanh chóng ngồi xuống, cầm bút bắt đầu sửa lại.
Làm sao lại có thể sai chứ?Bài này đơn giản như vậy mà.
Cô cau mày, rõ ràng là khó chịu vì điều đó. Nhưng cô cũng đã nhanh chóng sửa lại chỗ sai.
“Chú Hoắc, lần này thì đúng rồi chứ!” Cô vừa định ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện người đàn ông kia đã cúi người xuống. Anh tựa tay vào bàn đồng thời vây cả cơ thể cô vào trong ghế ngồi.
Mà cả cơ thể anh lại còn tựa vào vai bên phải của cô, toàn bộ hơi thở đều phả lên má cô, dường như chỉ cần một cử động nhẹ là gò má của hai người đều có thể chạm vào nhau.
Tô Nhã Kỳ hoàn toàn không dám động đậy. Lưng cô đã hoàn toàn cứng ngắc như một hòn đá.
“Em xác định là không sai gì sao? Hửm?” Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.
Tô Nhã Kỳ lo lắng nuốt nước miếng, giọng nói vô thức run rẩy: “Vậy, vậy để cháu kiểm tra lại một chút…”
Hoắc Vũ Hạo không nhúc nhích, khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của con thỏ nhỏ này anh cảm thấy dường như có người đang chọc vào đầu mình, cảm giác này thật kỳ lạ.
Vài phút sau.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chú Hoắc, cháu kiểm tra xong rồi, không có lỗi sai nữa.” Cô nói xong thì quay đầu lại nhìn anh.
“Em chắc không?” Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Tô Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cả người đều sững sờ. Lúc này, khoảng cách giữa hai người không vượt quá một ngón trỏ. Đó là lần đầu tiên cô nhìn anh ở cự ly gần như vậy.
Cô biết chú Hoắc là người rất đẹp trai nhưng cô không ngờ rằng ở khoảng cách gần như vậy, anh còn trông hấp dẫn hơn nữa.
“Đúng thế…” Đột nhiên cô cảm thấy có chút bối rối nên nhanh chóng tránh đi ánh mắt của anh, hàng lông mày thì nhíu chặt lại.
Tô Nhã Kỳ à Tô Nhã Kỳ, lúc nãy trong đầu mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao, sao mày có thể cảm thấy chú Hoắc siêu cấp đẹp trai cơ chứ?
Cắn môi, cô vừa hổ thẹn vừa lo lắng, nhất thời máu nóng bốc lên, cả khuôn mặt như lửa đốt, đỏ bừng.
“Nếu em sai ở bất kỳ đâu thì theo như lời anh nói khi nãy, em không được phép tới trường nữa!” Vẻ mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm: “Đi học thì phải thực sự nghiêm túc học tập, không phải…”
Anh còn chưa nói xong thì Tô Nhã Kỳ đã vội vã nói: “Cháu thực sự nghiêm túc học tập mà.”
Nói xong, cô nhíu mi, bàn tay nhỏ bé cũng trở nên bất an: “Cháu đã kiểm tra qua rồi. Không sai mà, quả thực không sai…”
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nói gì, cầm lấy cây bút bên cạnh, khoanh tròn vào bài bị sai.
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên nhìn vào đề bài tập đó.
Á… Cái này…
Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng dậy, không nói gì rồi xoay người đi về phía cửa phòng.
Tô Nhã Kỳ ngay lập tức đứng dậy, cô lao tới nắm lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chịu khổ cùng đau đớn.
“Chú Hoắc, chú cho cháu một cơ hội nữa… Lần này cháu sẽ thực sự nghiêm túc học tập mà…”
Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo không nói gì cả. Đôi mắt anh lạnh lùng và cao ngạo, khí chất sâu tựa không thấy đáy đó lại có chút dọa người. Tô Nhã Kỳ không thể chịu đựng được ánh mắt như vậy nên khóc ầm lên.
Hoắc Vũ Hạo: “…”