Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 11




Tử Diễm?

Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ giàu từ tính, kết hợp với cái tên này.

Đúng thật là làm tan chảy trái tim của tất cả phụ nữ mà.

Nhưng đối với cô mà nói, những lời này lại kinh khủng giống như việc Diêm Vương đang nói bên tai cô “đã đến lúc rồi” vậy.

“A!” Gần như là theo bản năng, cô nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh ra.

‘Bịch’ một tiếng, cô ngã xuống đất.

‘Ting’ cửa thang máy đúng lúc mở ra.

Cô còn không kịp kêu lên một tiếng đầy đau đớn, cơ thể đã tự động phản ứng, trực tiếp bò dậy, cúi người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chạy, cô bắt buộc phải chạy, chạy đến một nơi thật xa…

“A!” Vừa chạy ra khỏi thang máy, thân thể của cô đột nhiên xoay tròn một trăm tám mươi độ, ‘bịch’ một tiếng, cô bị ép lên tường.

Sau đó, một bóng đen cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Vân Tử Lăng hoảng hốt, muốn nghiêng người trốn đi.

Nhưng mà tay của người đàn ông đã nhanh chóng xuất hiện ở trên tường.

Ngay sau đó, thân mình của anh cũng nhanh chóng dán lên người cô.

Vân Tử Lăng vô cùng sửng sờ.

Cô bị anh ép vào tường rồi!

Đôi mắt đen sâu thẳm của của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, ngay sau đó, cúi người, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền vào tai cô: “Cô, là ai?”

Hô hấp của Vân Tử Lăng như ngừng lại, bàn tay vốn dĩ đang định đẩy anh ra của cô cứ như vậy mà ngây ngốc dừng lại giữa không trung.

Anh hỏi, cô là ai?

Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đang mang ý thăm dò của anh.

Trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Vậy mà anh lại không gọi cô là Tử Diễm, ngược lại lại hỏi cô là ai?

Anh nhìn ra sơ hở sao?

Không, không thể nào!

Cô và Vân Tử Diễm là cặp song bào thai cùng trứng vô cùng hiếm có, cũng có thể nói, chỉ nhìn mặt, căn bản không thể phân biệt được.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có hàng loạt ý nghĩ đã xuất hiện trong đầu cô.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang nắm lấy cằm của cô, giọng nói lạnh lùng, lại trầm thấp chỉ đủ để cho hai người bọn họ nghe được: “Trả lời tôi!”

Anh không thể nào nhìn ra sơ hở được.

Cô cũng tuyệt đối không thể để cho Vân Tử Diễm biết được cô đang ở đây.

Vậy thì…

‘Hít!’ Vân Tử Lăng hít một hơi thật sâu.

Giây tiếp theo, cô mỉm cười, khiến cho cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng quyến rũ, đến ngay cả giọng nói cũng trở nên nũng nịu: “Ảnh… Ảnh Quân… Anh nói thử xem em là ai, thật đáng ghét!”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trong lòng bàn tay của Vân Tử Lăng đều là mồ hôi.

Sao vậy?

Chẳng lẽ, cô xưng hô sai rồi?

Anh Hoắc? Anh Quân?

Trên môi của người đàn ông dần xuất hiện ý cười, một nụ cười lạnh lùng mang theo sự mỉa mai, khiến cho người khác không nhịn được mà phát run: “Cô là Tử Diễm?”

“Đúng vậy.”

Cô cười, nụ cười rõ ràng có hơi cứng ngắc.

Sao lại thế này, anh đúng thật là đang cười, nhưng tại sao lại cười một cách lạnh lùng như vậy?

“Đến đây làm gì?” Ánh mắt của người đàn ông nhìn một lượt quần áo cô đang mặc trên người.

“Em… Em đến thăm bạn!” Cô đứng thẳng dậy, học dáng vẻ của Vân Tử Diễm: “Em, em không muốn người khác nhận ra mình, vậy nên mặc quần áo bình thường, dù sao thì… Đến bệnh viện thì cũng cần phải tôn trọng người khác mà, đúng không?

Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt không chút tình cảm mà nhìn lướt qua vòng eo của cô: “Vì sao lại trốn anh?”

Vân Tử Lăng hít vào một hơi, ngay lập tức trở nên rất căng thẳng.

Nói chuyện thì nói chuyện, vì sao, anh lại… ôm cô?

Người đàn ông ôm lấy cô, khóe môi khẽ lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng ngay lập tức đã bị anh ta che giấu, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Sao lại cứng đờ như thế? Anh nhớ là em rất thích anh ôm em mà?”

Hai tay đang đặt ở bên hông của Vân Tử Lăng dần nắm chặt lại thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, cô siết rất mạnh, giống như dây thần kinh đang căng cứng của cô lúc này vậy.

“Chẳng lẽ, em…”

“Ảnh Quân…”

Cô cười nhẹ, ngắt lời anh.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên kiễng mũi chân, ôm lấy cổ anh, mang theo vẻ nũng nịu, giận dỗi mà nói: “Anh cao thật đấy, em đã kiễng chân rồi mà cũng không với tới được…”