Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 95





Ân Khánh đi thẳng ra vườn thấy Thiên Bảo ngồi chơi với cô giúp việc ngoài đây. Bé mới năm tuổi nên An Hạ quyết định không cho con đi học sớm mà chỉ ở nhà, đủ sáu tuổi cô sẽ cho con đi học.


Cậu nhẹ nhàng bước đi không tiếng động đến gần nhóc, cô giúp việc thấy cậu định mở miệng kêu thì được Ân Khánh đưa tay lên miệng ý nói im lặng. Cô ấy cũng hiểu và làm theo rồi đứng lên lùi về sau mấy bước xong đi vào nhà để lại không gian cho hai người.


Thiên Bảo vì mê chơi với mấy cái mô hình nên không hay biết có người đang đến gần mình.


Ân Khánh đến gần xong ngồi xuống kề mặt lại gần nhóc xong hôn nhóc một cái, bất ngờ nhóc giật mình xoay người ra sau.


Cậu nhìn biểu cảm ngơ ngác, hai mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, hành động đáng yêu làm sao. Cậu nhịn không được mà đưa tay ra nựng lấy má bánh bao của nhóc mới khẽ nói.


"Con không nhận ra ba nuôi hay sao mà nhìn ba như thế?"


Nghe giọng nói quen thuộc, Thiên Bảo hoàn hồn lại sau đó là bổ nhào vào ngực cậu giọng nũng nịu vang lên.


"Con chỉ là giật mình mới không phản ứng thôi."


Vì nhóc còn nhỏ có những chuyện nhóc vẫn còn chưa hiểu nên đôi khi câu nói của nhóc có chút khó hiểu.


Cậu vuốt nhẹ lưng thằng bé ánh mắt cưng chiều luôn nhìn theo những hành động của nó.


Cậu cũng không hiểu từ lúc nào bản thân lại có thể yêu thương một đứa bé không có máu mủ gì với mình như vậy, có thể nó là con của An Hạ chăng? Hay vì nó đáng yêu xứng đáng được mọi người yêu mến?


"Ba nuôi lại đến đây tìm mẹ vì công việc à?"


Đột nhiên thắng bé từ trạng thái cười đùa chuyển sang buồn man mát khiến Ân Khánh khá bất ngờ mà kéo nhóc ra hỏi:



"Con sao thế? Sao lại buồn rồi?"


Mặt nó bí xị lại, nhìn cậu không vui.


"Ba tới thăm con chỉ khi có việc thôi sao? Mấy lúc rảnh khác thì không có qua đây, con muốn gặp ba cũng không được.”


Như hiểu ra được chuyện gì, cậu cười khổ trong lòng. Hóa ra là nhóc muốn tìm người chơi cùng nhưng cậu thì lại quá bận, không cần phải nói An Hạ cũng bận không kém.


[...]


Chu Hạo đi đến Chu gia tìm gặp bà nội để thông báo cho bà biết An Hạ đã quay trở về, biết đâu vì chuyện này mà anh có thể nhờ bà giúp một tay đem cô lại bên cạnh mình.


Nhưng Chu Hạo lại không ngờ bà nội lại cứng rắn như thế, vẫn nhất quyết không chịu giúp anh dù anh đã hết lời cầu xin.


"Con đợi cô ấy năm năm rồi nội định không giúp con một lần hay sao?"


Trước ánh mắt mong đợi của anh, nội Chu vẫn lạnh nhạt không chút mềm lòng nào thỏa thuận với lời đề nghị của anh. Bà làm sao có thể giúp một đứa cháu không biết trân trọng vợ của mình như thế chứ.


Nội Chu quay mặt đi hướng khác không thèm đếm xỉa gì đến anh nữa.


Chu Hạo thấy vậy, mặt mày nhăn lại rất khó coi. Mục đích anh đến đây để cầu xin bà nội mà sao khó khăn quá.


Anh vẫn chưa bỏ cuộc đi lại bỏ qua sĩ diện của bản thân mà quỳ xuống dưới chân bà, lấy tay đẩy đẩy cánh tay nội Chu.


“Nội nể tình cháu là cháu đích tôn của Chu gia mà giúp con lần này có được không?"



Nội Chu quay qua nhìn anh xong thở dài rút cánh tay lại.


"Cậu làm sai đến đây nhờ tôi giúp xem ra thể thống gì nữa, bản thân làm sai thì tự đi mà sửa sao bắt người khác giúp mình được.”


"Tôi nói cho cậu nghe, cậu làm cháu dâu tôi đau lòng bỏ đi mấy năm thì cậu xác định chịu đau khổ mấy năm để bù đắp đi, cho biết cảm giác như cháu dâu của tôi.”


Chu Hạo nghe đến đây thì đứng thẳng người lên, rất tự tin nói:


"Con cũng đau đớn năm năm rồi còn gì, con đau nhiêu đó chưa đủ hay sao?"


Nội Chu trừng mắt nhìn anh nói không nên lời, thắng cháu trời đánh này có thể nói ra những lời nói này thật sự bà già đây quá xem thường nó rồi.


“Mày mau cút khỏi mắt bà ngay, bà già này không có loại cháu trai như mày đâu. Năm năm của mày lớn bằng cả đời cháu dâu tao chịu thiệt thòi hay không mà đòi đem ra so sánh?"


Tay bà run run chỉ thắng vào mặt anh quát xong không thèm để ý đến anh nữa mà cầm lấy cây gậy bên cạnh chống người đi vào trong.


Nhìn mặt anh thêm chút nữa có thể bà sẽ lên cơn đau tim vì tức giận mà thôi, bà chưa nhìn thấy được mặt của cháu chắt thì bà chưa muốn nằm xuống đâu.


Nhìn bóng lưng bà dân khuất sau bức tường, Chu Hạo ngồi xuống ghế đưa hai tay ôm lấy đầu. Không được bao lâu anh lại gầm lên hai tay tăng thêm lực cào cấu lên mái tóc vô tội của mình đến rối tung lên.


Người giúp việc đứng gần đó thấy hành động của thiếu gia nhà mình thật đáng sợ, nên ai nấy đều nhanh trí bỏ ra ngoài hết không ai dám đứng lại gần đó thêm giây phút nào nữa.


Điện thoại trong túi reo lên, lấy ra xem là Tiểu A gọi đến anh điều chỉnh lại hơi thở rồi mới nghe máy.


Không biết bên kia Tiểu A nói gì mà sắc mặt của anh bỗng đen lại, thân thể toát ra sự lạnh lẽo đến rợn người.


Chu Hạo siết chặt chiếc điện thoại trong tay, miệng nghiến răng nói với Tiểu A.


"Cậu điều tra rõ cho tôi người phụ nữ đó là ai, nếu tra ra được dẫn đến đây gặp tôi. Tôi muốn xem xem là cô gái nào lại có lá gan dám tống cổ tôi ra khỏi Chu Thị?”


Sau khi tắt máy, Chu Hạo vẫn ngồi ở tư thế đó. Ánh mắt đăm chiêu nhìn về một hướng, trong lòng anh đang nghĩ đến một người con gái. Nhưng liệu có phải là cô hay không?


Với tính cách của An Hạ thì chuyện này không làm khó được cô, nhưng Tiểu A lại nói là một quốc chủ có tiếng tăm đứng ra mua thì với trường hợp An Hạ là không thể nào. Cô ấy làm sao có thể có liên quan đến mấy vụ xã hội đen được chứ, cô tuy cá tính, mạnh mẽ nhưng không thể nào đụng đến mấy chuyện đánh người.


Từ Chu gia trở về, Chu Hạo lập tức cử người theo dõi An Hạ và tìm kiếm những cổ đông đã bán đi cổ phần của Chu Thị, anh muốn hỏi họ xem người phụ nữ đó đã cho họ những gì, nếu là tiền anh đây có thể cho gấp đôi thậm chí là gấp mười lần để lấy lại số cổ phần vốn thuộc về Chu Thị.


"Tổng giám đốc, bọn họ đến rồi nhưng tôi đã hỏi và họ nói không biết gì cả và xem như chưa có chuyện gì đã xảy ra, có phải chúng ta bỏ qua manh mối nào rồi hay không?"


Tiểu A từ bên ngoài đi vào báo cáo cho anh, hôm nay Chu Hạo ở lại công ty tăng ca nên Tiểu A cũng vậy. Trong công ty giờ đây chỉ còn lại hai người, từng kế hoạch Chu Hạo lập ra và chỉ hai người có thể biết.


“Cậu cứ làm theo những gì tôi nói, tôi muốn kẻ đó phải xuất hiện trước mặt tôi trong vòng ba ngày nữa, tôi không tin nhiều năm trên thương trường của mình mà bị một người phụ nữ nhỏ bé đánh bại."


Ánh mắt gian xảo cùng nụ cười nhếch mép của Chu Hạo cho thấy anh đây đang rất để ý đến vụ việc này. Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này, có lẽ đây là người đầu tiên dám đứng ra chống đối lại anh.


Không đúng, người này là thứ hai.


Người đầu tiên có lẽ không ai khác chính là người phụ nữ của anh, Diệp An Hạ.


Nhớ đến cô, ánh mắt đang hiện lên tia hứng thú chuyển dần sang tia thương yêu nồng đậm, miệng cũng không tự chủ được mà nâng khóe môi lên.