Cô Vợ Nóng Bỏng: Tổng Tài, Nhẹ Chút Thôi!

Chương 8




 Thương Phàm Hi chăm chú nhìn, đúng thật này.

“Anh nói xem hai vợ chồng Hạ Mặc Thần này buồn cười thật đấy, mạnh ai người nấy chơi, Hạ Mặc Thần chuyên tòm tem mấy em cấp dưới xinh tươi, vợ anh ta ngược lại, chuyên chọn vừa già vừa béo, khẩu vị thật độc đáo.”

Đường Cẩn Viêm vừa về nước, vốn không hứng thú với những chuyện phiếm này nên anh đương nhiên không nghe.

Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua bóng lưng người phụ nữ trước mặt, cảm giác rất quen mắt.

Nhất là khi Cố Sênh Ca cùng Trương tổng bước vào thang máy.

Sau khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của cô, Đường Cẩn Viêm càng khẳng định cô chính là người phụ nữ tối đó đã giúp mình thoát hiểm.

Đúng là thiếu phụ đã kết hôn?

Hơn nữa lại còn là vợ của Hạ Mặc Thần – người có cuộc sống riêng vô cùng hỗn loạn.

Một cảm giác chê bai bùng lên, “Các cậu chơi tiếp đi, tôi hơi mệt, tôi lên nghỉ trước đây.”

“Đừng mà anh Ba, đã hứa tiếp đón tẩy trần cho anh rồi mà! Anh mà không đi thì bọn em còn gì để chơi chứ?”

Mặc kệ  Thương Phàm Hi nói gì, Đường Cẩn Viêm đều nhất quyết không quay đầu.

Ngược lại Khang Vũ lại cảm thấy anh Ba có tâm sự, “Cậu không cảm thấy lần này anh Ba về nước hơi kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ cũng bình thường mà, mới đáp máy bay đã bị truy sát, chắc chắn là lần trở về này anh Ba đã uy hiếp đến đám người của nhà họ, nhưng cũng chẳng sao, anh Ba hoàn toàn không tha thiết gì Đường Thị, cũng không biết bọn gà mờ đấy lo lắng cái gì nữa.”

“Tôi không nói chuyện này, ý tôi là anh Ba lúc nãy ngay cả em út cũng không thèm chạm đến dù chỉ một ngón tay, bị thương ở ngực chứ có ở chỗ khác đâu, sao mà lại trở nên thanh tâm quả dục (mất hết ham muốn) như thế chứ?”

Được Khang Vũ nhắc nhở,  Thương Phàm Hi cũng cảm giác anh Ba quả thật khá kỳ lạ.

Hắn biết anh Ba trước giờ chỉ chạm vào con gái sạch sẽ, cho nên đặc biệt tìm cho anh một cô gái còn trinh.

Nhưng anh Ba lại chỉ uống nước, không cả thèm nhìn cô gái kia.

“Ok, lần sau đi bệnh viện nhất định phải kêu anh Ba đi khám phụ khoa!”

Sau khi vào thang máy Đường Cẩn Viêm cảm giác trong lòng như bị đá tảng đè lên, hít thở cũng khó khăn. Anh dứt khoát cởi nút áo trên cổ, thế nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cảm giác này cứ đeo bám anh đến tận khi về phòng, anh uống liên tiếp hai cốc nước lạnh, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh cô gái đó cùng gã đàn ông lớn tuổi đi vào thang máy.

Mà ở căn phòng bên cạnh Đường Cẩn Viêm, Cố Sênh Ca đang lấy hợp đồng đưa cho Trương tổng ký.

Nhưng nói thế nào lão già này cũng không chịu ký, cứ tóm chặt lấy tay cô, “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, chỉ cần cục cưng làm anh hài lòng thì sao anh có thể dây dưa không ký chứ?”

Dứt lời, tay ông ta đã ôm lấy eo cô.

May là Cố Sênh Ca gặp phải loại đàn ông này quá nhiều, đã có kinh nghiệm chiến đấu cả trăm lần.

“Đừng vội mà Trương tổng, anh đi tắm trước, người ta không thích ngửi mùi rượu đâu.”

Trương tổng nghe vậy, nụ cười càng thêm đê tiện, “Tắm uyên ương càng tốt hơn chứ.”

“Được thôi, Trương tổng vào trước, em sẽ theo sau liền.”

Nói xong, cô còn cố ý nháy mắt với ông ta.

Đợi Trương tổng vào phòng tắm, Cố Sênh Ca mới vội vã lấy điện thoại gọi cho Kỳ Vi Vi.

Nối máy xong, cô hạ thấp giọng nói: “Vi Vi cậu lập tức đến Ngự Phủ, mình gửi số phòng cho cậu, đừng quên mang theo thẻ phóng viên!”

Lần trước bởi vì quên mang theo giấy tờ mà suýt chút nữa thì bị tên háo sắc kia cướp đập mất máy ảnh.

Kỳ Vi Vi vừa nghe đã biết Cố Sênh Ca muốn mình làm chuyện gì.

“Chẳng biết cậu làm phó tổng kiểu gì mà suốt ngày làm mấy chuyện như gái làng chơi thế không biết!”

Oán than thì oán than, nhưng cô vẫn bò dậy tức tốc mang theo máy ảnh và thẻ phóng viên đến Ngự Phủ.

Còn phía Cố Sênh Ca, Trương tổng kêu lên trong nhà tắm: “Cục cưng, mau vào đi!”

Vào cái khỉ mốc! Ông tưởng tôi là gái gọi thật à?

Nhìn đồng hồ, Kỳ Vi Vi ở gần đây, nhiều nhất là mười phút là có thể đến được.

Có thế nào cô cũng phải kéo dài thời gian.

Cuối cùng, khi Trương tổng đã trở nên bực bội, điện thoại của Cố Sênh Ca nhận được tin nhắn của Kỳ Vi Vi gửi đến.

Cô ấy đã đến rồi.