Bác sĩ cười nói: "Cô Cố, cô có thai rồi. Đã được một tháng rưỡi. Chúc mừng cô, cô sắp được làm mẹ rồi!"
“Tôi sắp làm mẹ à?” Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, cô đã phải trải qua vô vàn thăng trầm ở cái bệnh viện này. Tin tức kiểu này so với lúc trước bảo cô bị ‘bệnh lậu’ còn khiến người ta giật mình hơn.
Cố Tích Niên gần như hóa đá, chẳng biết phải trả lời thế nào. Đầu cô choáng váng, trong đầu vẫn còn nghĩ đến câu nói của bác sĩ mà mắt trợn tròn miệng há hốc. Thật không biết phải đối diện bằng tâm trạng thế nào.
Trong khi Tích Niên vẫn còn tâm hồn treo ngược cành cây, bác sĩ nói tiếp: “Lần này bị xuất huyết chủ yếu là do thể trạng của cô không ổn định, cảm xúc lên xuống thất thường nên có ảnh hưởng đến thai nhi một chút. May mắn là thai nhi rất kiên cường, không vì chút chuyện nhỏ này mà bị sao cả. Mẹ con vẫn bình an. Cô Cố, sau này cô phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, đừng bắt con cái phải chịu khổ chung với mình nữa.”
“Vừa rồi tôi bị xuất huyết là vì có em bé à?” Tích Niên ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy! Cảm xúc của người mẹ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Vì vậy cô nhất định phải vui vẻ lên. Có như vậy đứa con mới phát triển khỏe mạnh được.”
Tích Niên nghe đến ngây cả người. Bàn tay nhỏ bất giác xoa lên vùng bụng. Cô có em bé rồi ư, đang nằm trong bụng này? Có con rồi sao?
Cô hoàn toàn không biết bây giờ nên làm gì. Đầu cũng trống rỗng, không biết tiếp nhận và đối mặt với nó như thế nào. Ngoại trừ hoảng loạn và kinh ngạc, thực sự không biết làm thế nào mới phải.
Sắc mặt Hạ Ngôn lãnh đạm, bớt đi một phần dịu dàng khi nãy, tăng thêm một phần lạnh lùng: "Anh nói, cô ta có thai? Anh chắc chứ?"
“Tổng giám đốc Hạ, tất nhiên là chúng tôi chắc chắn. Lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Cô Cố, à nên gọi là mợ Hạ, thật sự đã mang thai. Chúc mừng anh đã lên chức bố.” Bác sĩ vui vẻ nói.
Nhưng Hạ Ngôn vẫn lạnh lùng như cũ: “Mang thai hơn một tháng rồi sao?"
“Đúng vậy, đã một tháng rưỡi! Sắp được hai tháng rồi.”
“Thật à? Anh ra ngoài đi!”
“Được.” Bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh trống trơn, chỉ còn lại hai người là Tích Niên và Hạ Ngôn. Lúc này, Tích Niên hoàn toàn chẳng để ý đến sự thay đổi của anh. Cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi hoang mang không hiểu nổi.
Vẫn là câu nói đó, dù gì Cố Tích Niên cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi! Đương độ tuổi ăn tuổi chơi lại bị ép làm người lớn, đi lấy chồng. Sau đó, trong lúc còn chưa hiểu đường đời nên đi như thế nào, thì trong người lại có thêm một sinh mệnh nhỏ nữa.
Cô có nên lo lắng không? Hay là vui mừng? Trong lòng giống như có đủ loại cảm xúc, cô phải trầm mặc một lúc lâu mới có thể bước ra khỏi thế giới của riêng mình.
Cô nhìn Hạ Ngôn: “Đứa bé, đứa bé này phải tính sao đây?”
Hạ Ngôn nheo đôi mắt lam, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của Tích Niên, như thể đang cưng nựng một đứa trẻ. Anh vuốt tóc cô, sau đó lại vuốt mặt cô: “Tích Niên, đứa trẻ này, cô cảm thấy nên làm sao?”
“Hả? Tôi vẫn chưa biết nữa.” Cô hoang mang, chân tay luống cuống.
Hạ Ngôn vuốt ve khuôn mặt non nớt trắng trẻo của cô rồi lạnh lùng nói: “Trước khi quyết định làm sao với đứa trẻ này. Tích Niên, cô có thể nói cho tôi biết một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Bố của đứa bé này là ai?” Khóe môi Hạ Ngôn cong lên, gợi lên sự ma mị và u ám.
Tích Niên sững sờ. Cô cau mày, dần dần nổi giận rồi hất tay Hạ Ngôn ra: “Anh vẫn không tin tưởng tôi? Anh vẫn cho rằng sau khi lấy anh tôi vẫn phản bội anh à? Tôi chưa làm chuyện gì trái luân lí cả. Anh nói xem, đứa trẻ này là con ai?”
Cô tức giận, cô không cam lòng. Dù chuyện ‘bệnh lậu’ đã kết thúc, mọi hiểu lầm đã được giải quyết, anh vẫn không thể tin tưởng cô thêm một chút nào sao?
“Tích Niên, cô mang thai đứa trẻ này khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng. Nếu tính kĩ thì chắc là lúc chúng ta vừa kết hôn.”
“Ừ, vậy thì đã làm sao?”
“Nhưng từ lúc kết hôn đến nay, bao gồm cả đêm tân hôn. Tôi chưa từng lưu lại gì trong cơ thể cô!”
Câu nói lạnh lùng của anh đủ để đẩy người khác vào địa ngục. Tích Niên nhìn Hạ Ngôn như hiểu ra tất cả, cô sửng sốt lại ngây dại. Phải rồi! Đúng rồi! Nhớ lại thì mỗi lần sau khi anh quan hệ với cô, đều không ở trong cô mà...
Nếu chưa từng có, vậy tại sao cô lại mang thai?
Thấy Cố Tích Niên đờ đẫn cả người, bàn tay của Hạ Ngôn lại đưa lên vuốt ve gương mặt của Cố Tích Niên lần nữa: “Tích Niên... Cô luôn bảo tôi phải tin tưởng cô, vậy cô lấy gì để tôi tin cô đây?
Cô có phần sợ hãi, cô lấy gì để Hạ Ngôn tin cô?
“Tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, tôi chưa từng... Hơn nữa chuyện bị bệnh lần này anh cũng thấy rồi đó. Tôi không có lừa anh, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh? Tại sao anh... Tại... sao... anh không chịu... tin tôi.”
“Thế thì đứa bé này là của ai?” Hạ Ngôn mỉm cười. Bàn tay của anh vuốt ve gương mặt cô, rồi dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Bạch bạch” hai tiếng, như thể muốn đưa cô ra khỏi giấc mơ.
Lấy gì để anh ấy tin tưởng mình đây? Lấy gì đây? Cô vội vàng nói: “Có khi nào... là do bác sĩ chẩn đoán sai, hoặc là có nguyên nhân khác...” Càng cố giải thích, cô càng thấy mình không còn tự tin. Đến bản thân cô cũng không tin là có chuyện khám nhầm. Nghĩ lại những phản ứng trước đó là biết ngay! Không muốn ăn, nôn mửa chẳng phải đều là dấu hiệu mang thai sao? Còn nữa cô đã không có kinh nguyệt khá lâu, cứ nghĩ là do quá mệt nên bị trễ kinh. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ có thể là mang thai.
Nếu không phải con của Hạ Ngôn thì là của ai được?
Đầu óc đang quay cuồng, cô đột nhiên nghĩ đến một sự thật đã chôn sâu trong óc. Cô đã cố gắng rất nhiều để quên chuyện đó đi. Đến bây giờ, khi cô thực sự gần như quên mất cơn ác mộng đó thì nó lại trở về.
Khoảng thời gian hơn một tháng đến gần hai tháng, nếu tính kỹ thì đó là thời điểm cô vừa kết hôn với Hạ Ngôn. Trước khi kết hôn ba ngày cô đã thất thân với một người đàn ông lạ mặt bí ẩn trên du thuyền.
Lúc đó cô quá đau nên chẳng để ý gì cả. Lẽ nào đứa bé này là của anh ta sao? Trời ơi, ngoại trừ anh ta, cô không thể nghĩ được ai khác nữa!
Trong nháy mắt, chung quanh cô chỉ còn là tuyệt vọng. Cô phải làm gì đây? Cô phải làm gì vào lúc này đây? Có cách nào có thể giúp cô thoát ra khỏi đường cùng này không?
“Làm sao vậy? Cô đang suy nghĩ đứa trẻ này là của ai đúng không? Hả?” Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu không nặng không nhẹ, khiến người khác không biết được rốt cuộc anh có bao nhiêu giận dữ, nhưng càng như vậy càng làm cho người ta sợ hãi.
Theo phản xạ tự nhiên, cô co người lại muốn tìm một chỗ dựa và bảo vệ. Thế nhưng, chung quanh đều là vực thẳm, cô chỉ có thể đối mặt với Hạ Ngôn: “Tôi, tôi...”