“Tôi nghĩ không cần đâu.”
“Chị không thích gặp đứa em gái như tôi à?” Cô ta vẫn cười, như thể những điều này cũng được nói một cách nhẹ nhàng vậy.
Tích Niên cười, đứa em gái này của cô đúng là càng ngày càng thông minh, cô đứng dậy: “Em về đây, nói gì đi nữa cũng nên là người làm chị như tôi mời em. Đi thôi.”
Cố Lan Đình chỉ mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Cuộc họp này vẫn chưa kết thúc mà hai người trong cuộc đã bỏ chạy rồi, rõ ràng là liên quan đến tương lai của hai chị em này, ai có thể trở thành phượng hoàng cũng là nhờ vào việc này. Nhưng ai có thể ngờ được hai người này lại bày dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Triệu Khiết Vũ có chút không vui, đứa con gái này của bà ta, khi không theo Cố Tích Niên đó ra ngoài làm gì vậy? Con khốn đó có tư cách đứng cùng với con gái bà ta sao? Hừ!
Ở một nhà hàng cách công ty không xa.
Cố Lan Đình vừa đi vào thì đã đưa mắt nhìn xung quanh: “À, trước đây tôi đã từng đến nơi này, đồ ăn ở đây rất ngon, chị rất có mắt quan sát đấy.”
“Lúc trước bố thường dẫn chúng ta đến đây ăn cơm.”
“Nói ra cũng đúng là như vậy nhỉ.” Cố Lan Đình gật đầu không quan tâm, cả hai đi tới bàn ăn đó rồi ngồi xuống.
Thực đơn được mang tới, Tích Niên tùy ý gọi vài món, sau đó đưa cho Cố Lan Đình: “Em xem em còn muốn ăn gì nữa?”
Cố Lan Đình một tay ôm má, trông không giống một cô gái nhỏ tuổi hơn Tích Niên chút nào, trong mắt cô ta có nét trưởng thành giống như Tích Niên vậy. Không có chút mơ màng nào cả, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Ha, trí nhớ của chị tốt thật đấy, những gì chị gọi cũng là những món tôi thích ăn. Vậy thì lên thêm vài món này nữa đi.”
Cố Tích Niên rũ mắt xuống, chắc chắn những gì Cố Lan Đình gọi cũng là những món mà cô thích ăn khi còn nhỏ. Cả hai trông đúng là tình chị em thâm sâu, cả hai cũng nhớ những thứ yêu thích nhất của nhau, nhưng như vậy càng đáng sợ hơn…
Chất độc ẩn chứa dưới nụ cười này, e rằng còn đáng sợ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, có thể nói là miệng ngon ngọt, bụng dạ lại toàn thứ cay độc!
Nụ cười của hai chị em cũng rạng rỡ như hoa đào vậy.
Nhưng hoa đào có độc đấy!
Tích Niên đã không nhớ lần cuối cùng gặp đứa em gái này là khi nào rồi, nhưng chớp mắt vài năm trôi qua, đứa em gái này dường như càng hung ác hơn trước đây nhiều, chắc chắn còn khó xử hơn Triệu Khiết Vũ.
“Rượu của cô gọi.” Người phục vụ mang một chai rượu whisky đến và chuẩn bị mở ra.
Lan Đình đưa tay ra: “Không cần làm phiền đâu, chúng tôi tự làm được.”
“Vâng.”
Người phục vụ rời đi.
Cố Lan Đình cầm whisky lên: “Nghe mẹ nói chị đã biến mất trong vài năm qua, đã đi đâu thế?”
“Đi du lịch.”
“Chị đúng là rất có nhã hứng mà, nếu đã đi du lịch rồi thì hà cớ gì quay lại đây nữa? Chuyện đời phiền phức biết bao!” Cố Lan Đình vừa nói vừa nghịch cái chai trong tay.
Cái chai đựng đầy rượu đó xoay đi xoay lại trên tay cô giống như một cây viết vậy, trông không chút lỉnh kỉnh, thay vào đó lại rất nhàn hạ.
“Ha ha… Nhưng tôi lại thấy không sao cả, cho dù chuyện trên đời này có nhiều đến mấy thì cũng là chuyện gia đình, phiền phức đến mấy cũng là tìm thú vui theo cách riêng của mình, tôi khá thích cảm giác của hiện giờ.”
“Chị à, tôi vốn không có hứng thú với công ty, nhưng vì chị có hứng thú như vậy thì người làm em gái như tôi cũng chỉ đành tiếp đến cùng rồi!” Dứt lời, chai rượu trong tay cô ta đột nhiên đập vào chiếc ghế bên cạnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang ‘loảng xoảng’ lớn.
Cổ chai vỡ vụn, phần có nắp chai bay thẳng ra ngoài, cô ta cần lấy chai rượu, từ cái miệng chai vỡ vụn đổ ra chất lỏng màu hổ phách.
Đổ đầy hai ly rồi đặt chai rượu sang một bên: “Chị ơi, nào, cạn ly.”
Tích Niên liếc nhìn cổ chai bị vỡ đó, sắc bén đến mức có thể giết người, đảo mắt về đây, cô nâng ly lên và nhẹ nhàng cụng ly với Cố Lan Đình trong không trung: “Ý của em gái, lần này đặc biệt về đây là vì tôi à?”
Cố Lan Đình cười: “Không biết tại sao thứ mà chị muốn, tôi cũng muốn có được, bao gồm công ty, bao gồm mọi thứ của chị. Với tư cách của người làm chị, chị cũng nên yêu thương đứa em gái như tôi một chút chứ đúng không. Nhường hết toàn bộ cho tôi đi!”
“Ha ha…”
“Chị cười là có ý gì, vậy là tôi có thể tự giành lấy thôi nhỉ.” Lan Đình có vẻ rất thích cảm giác của lúc này. Cô ta thong thả nói, lắc lư chất lỏng trong ly rồi khẽ nhấp môi.
Tích Niên đã nhấp một ngụm, mùi vị của rượu này đúng là khiến người ta khó chịu, kể từ lần uống đến say khướt trong vài ngày trước thì cô thực sự đã sợ uống rượu rồi, bây giờ ngửi cái mùi này còn thấy hơi buồn nôn. Đoán chừng trong một khoảng thời gian tiếp theo, cô cũng sẽ có ám ảnh với rượu, cho nên chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
Suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi không có nhiều hứng thú với công ty lắm, và cũng không quan tâm đến vị trí Tổng giám đốc này, mọi thứ tôi làm cũng chỉ vì muốn tìm bố mà thôi.”
“Bố?” Cố Lan Đình trợn mắt nhìn.
“Lan Đình… Bố cũng là bố chung của chúng ta, ông ấy đã mất tích năm năm rồi, mẹ của em nói đã đưa ông ấy ra nước ngoài để chữa bệnh, thành thật mà nói, tôi thực ra không tin chút nào cả! Tại sao một người có thể biến mất lâu như vậy chứ?”
Cố Lan Đình đặt ly rượu xuống: “Chị nói những thứ này với tôi làm gì?”
“Chẳng lẽ em không muốn tìm bố sao? Nếu tìm được bố, tôi có thể không cần công ty, tôi cũng sẽ không tranh giành bất cứ tài sản nào của nhà họ Cố.”
“Ha ha, ha ha ha ha ha.” Cái tay thon thả đặt lên khóe miệng rồi bật cười, trông giống như đã nghe thấy lời nói đùa gì đó vậy: “Chao ôi, chị ơi, chị đang nói đùa với tôi sao? Đúng là cười chết tôi rồi, cười chết tôi rồi…”
Tích Niên chỉ điềm đạm không nói gì.
Chỉ thấy nụ cười của Cố Lan Đình dừng lại trên môi, ngón tay của cô ta vẫn đang đặt trên khóe miệng, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng sắc bén: “Tôi đấy? Mới không quan tâm bố đã đi đâu, không cần biết ông ta là bệnh thật hay là bệnh giả! Dù cho đang sống hay là đã chết thì cũng không liên quan chút gì đến tôi, cho nên tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc bố ở đâu trong những năm qua. Cũng không có hỏi qua mẹ tôi, bởi vì không liên quan đến tôi! Ha ha…”
“Cố Lan Đình, em nói những lời này, có hiếu sao?”
“Chị ơi, đừng nói chuyện hiếu thảo với tôi. Bố ngoài việc nâng chị trong lòng bàn tay, xem như báu vật ra thì đã bao giờ yêu thương tôi đâu? Ôi… Với một người bố như vậy, tôi làm sao có thể nói về chuyện hiếu thảo với ông ta chứ! Và tôi, chỉ đơn giản có hứng thú với chị mà thôi, chị à, những thứ xung quanh chị, tôi cũng muốn cướp hết, và bắt đầu từ công ty này nhé!”
Cố Lan Đình nhàn hạ nói, rất nhẹ nhàng nói ra những lời này và không chút quan tâm đến nó.
Các món ăn đã được lên trong chốc lát.
Cô ta bắt đầu ăn.
Tích Niên liếc nhìn những món ăn trên bàn, cười bất lực, đứa em gái này của cô đúng là không phải người dễ đối phó gì cả, cô và em gái hoàn toàn không thể hòa hợp với nhau, cô chống bàn đứng dậy: “Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả, đạo bất đồng, khó lòng hợp tác.”
Cố Lan Đình đặt đũa xuống: “Chị ơi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
“Không cần đâu, em ăn đi, tôi sẽ thanh toán hóa đơn này.”
“Hì… Chị đừng chọc tức tôi đấy!” Cố Lan Đình cười nói.