Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 267




Nghe vậy, mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau.

“Bé Niên, cháu nói như vậy là có ý gì? Tổng giám đốc Cố không phải bị bệnh và đang dưỡng bệnh?” Ông nội Vương đẩy mắt kính.

“Đúng vậy, đã năm năm rồi, cho dù là căn bệnh nghiêm trọng đến mức nào thì cũng nên ra rồi chứ, ngay cả khi chưa khỏi bệnh, đến công ty chúng ta đi một chuyến không được sao? Cho nên là do người nào đó cố tình làm giả ra mọi thứ này! Tôi nghĩ người nào đó này, không cần nói thì mọi người cũng biết rồi đúng không!”

Sau khi Cố Tích Niên nói xong câu này…

Tất cả các thành viên hội đồng quản trị cũng đưa mắt nhìn sang Triệu Khiết Vũ, không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người cũng là người hiểu chuyện, cho nên họ cũng có thể biết được kẻ gian, người nào đó trong lời của Tích Niên là đang ám chỉ ai.

Triệu Khiết Vũ đập bàn đứng dậy: “Cô đang ăn nói điên rồ gì đó? Ông Cố bị bệnh nên tôi mới tạm thời nhận chức Tổng giám đốc, tôi vất vả như vậy mà cô còn muốn vu khống tôi đã giấu ông Cố đi? Trong năm năm qua, tôi hết lòng hết dạ cho công ty này là vì cái gì chứ?”

“Nhưng theo tôi được biết thì kể từ khi bà tiếp quản công ty trong năm năm qua, lợi nhuận chỉ giảm không tăng đúng không?” Tích Niên nheo mắt lại.

“Công ty trong mấy năm gần đây quả thực có hơi lỗ vốn, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để bù lại rồi, lần này ký kết miếng đất của Tổng giám đốc Hạ cũng là đang khiến doanh nghiệp của chúng ta trở nên huy hoàng một lần nữa!”

Tích Niên cười, vỗ vào bản hợp đồng trên bàn: “Vì vậy bà đã ký bản hợp đồng có thể hoàn toàn phá hủy doanh nghiệp Cố thị của chúng ta này sao? Đúng là một sự bù lại lợi hại mà!”

Các thành viên hội đồng quản trị châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ với nhau: “Cô Cố nói có lý, không ai trong chúng ta thực sự nhìn thấy Tổng giám đốc Cố, lúc đó chỉ là một bức thư bệnh tình nguy kịch và bức thư có con dấu riêng của Tổng giám đốc Cố.”

“Cũng không biết Tổng giám đốc Cố như thế nào…”

“Tổng giám đốc Triệu này cũng đã thay mặt cho công ty năm năm rồi, công ty mấy năm gần đây quả thực vô cùng thảm hại, vì là thay mặt thì sớm muộn gì cũng phải nhường chỗ, đã đến lúc nên bầu cử ra Tổng giám đốc mới rồi.”

“Tổng giám đốc mới chắc chắn chỉ có con gái của Tổng giám đốc Cố có thể kế thừa, tôi thấy… Cô Cố có khí thế!”



Những lời như vậy bay khắp trời trong phòng họp.

Triệu Khiết Vũ luống cuống, chỉ vào Cố Tích Niên và nói: “Mọi người đừng bị mê hoặc tâm trí! Cố Tích Niên mới là người muốn âm mưu cướp ngôi! Mọi người hãy nhìn xem, cô ta lần này cố tình mang theo bản hợp đồng đến đây không phải chính là muốn đe dọa mọi người sao? Cô ta muốn ép tôi bằng một bản hợp đồng mà! Một người dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này có thể kế thừa doanh nghiệp Cố thị của chúng ta sao?”

‘Roẹt…’ Tiếng xé giấy vang lên.

Mọi người cũng nhìn sang Cố Tích Niên, chỉ thấy bản hợp đồng trên tay cô đã bị xé thành giấy vụn…

Cô cầm những mảnh giấy bị xé vụn đó trong tay rồi rải ra trên không trung, không có bất kỳ do dự nào, mà chỉ có một vẻ thoải mái!

Những mảnh giấy màu trắng như những con bướm bay lượn trên không trung, lần lượt rơi xuống bàn hội nghị và trên mặt đất, vào khoảnh khắc giấy vụn rơi xuống đất đó thì Tích Niên một tay vỗ lên bàn: “Công ty là của bố tôi, tôi chắc chắn sẽ không để công ty chịu bất kỳ uất ức nào! Cũng sẽ không để lợi ích của công ty có bất kỳ hao hụt gì! Tôi không phải đang đe dọa mọi người, mà chỉ là nói sự thật cho mọi người biết mà thôi, bây giờ tôi có thể xé nát bản hợp đồng này, để cho nó hóa thành hư vô, nhưng mọi người có bao giờ nghĩ đến nếu như Tổng giám đốc Hạ không thấu tình đạt lý, nếu chúng ta đổi thành một kẻ gian thương khác thì hậu quả sẽ như thế nào? Vậy thì Cố thị của chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu tài sản? Các thành viên hội đồng quản trị sẽ tổn thất bao nhiêu? Và có bao nhiêu nhân viên trong doanh nghiệp Cố thị của chúng ta phải mất đi việc làm? Sau khi chuyện này được giải quyết thì không dám đảm bảo rằng Triệu Khiết Vũ sẽ không có lần sau. Bất kể là xét từ khía cạnh nào đi nữa thì Tổng giám đốc đại diện cũng chỉ là thay mặt mà thôi, tung tích của bố tôi không rõ, công ty đang lâm vào nguy hiểm. Với tình hình như vậy, chẳng lẽ mọi người vẫn không bị lay động sao? Công ty sớm muộn gì cũng sẽ bị phá hủy mất!”

Một lời nói hợp tình hợp lý và đầy khí thế, khiến cho cả phòng họp phải chấn động.

Tình cảm của cô dành cho công ty và cho bố, sự hiểu biết của cô về cuộc sống và tương lai, sức hấp dẫn của riêng cô toát ra đã làm rung động tất cả các thành viên hội đồng quản trị.

Ông nội Vương vỗ tay ‘bốp bốp bốp bốp’: “Bé Niên nói hay lắm và cũng nói rất đúng! Không cần biết Tổng giám đốc Cố của chúng ta thực sự bị bệnh hay là đã mất tích thì thành tựu của doanh nghiệp Cố thị trong ngày hôm nay cũng là do Tổng giám đốc Cố một tay gây dựng nên, chúng ta đã đi theo Tổng giám đốc Cố hàng chục năm rồi, nói thế nào đi nữa thì cũng phải bảo vệ tất cả mọi thứ của nhà họ Cố! Thay mặt thì suy cho cùng chỉ là thay mặt, tôi thấy… Tổng giám đốc Triệu quả thực có thể cân nhắc đến việc nhường chỗ cho con gái của Tổng giám đốc Cố, để dòng máu của doanh nghiệp Cố thị chúng ta trở về chính thống!”

“Bác Vương nói có lý. Tổng giám đốc Triệu cũng đã thay mặt năm năm trời rồi, xét tình hình của doanh nghiệp Cố thị chúng ta thì quả thực nên…” Chú Hoàng ở bên cạnh nói.

Lưu Bính thích gây rối nhất thì không sẵn lòng, ông ta thuộc phe Triệu Khiết Vũ: “Chao ôi, đây là những lời gì vậy? Chúng ta làm sao cũng không thể vì lời nói của một con nhóc thì tước đi quyền của Tổng giám đốc Triệu chứ? Dù sao thì Tổng giám đốc Triệu của chúng ta cũng là vợ của Tổng giám đốc Cố, tuy không thể tính là dòng máu chính thống của nhà họ Cố, nhưng cũng đã nói cưới gà theo gà, cưới chó thì theo chó, Tổng giám đốc Triệu của chúng ta cũng là người trong nhà họ Cố mà!”

“Tôi đồng ý với những gì ủy viên Lưu nói, không thể vì đây là con gái của Tổng giám đốc Cố mà chúng ta dễ dàng bảo Tổng giám đốc Triệu nhường chỗ được, nếu xảy ra sự cố gì thì doanh nghiệp Cố thị của chúng ta không phải càng bị hủy hoại trong chốc lát sao?”

“Đồng ý, đồng ý, tôi không tin con nhóc này. Tổng giám đốc Triệu cũng là người của nhà họ Cố!”

Những người lên tiếng cũng là thuộc phe phái của Triệu Khiết Vũ.



Tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, nhân lúc tình hình hỗn loạn này thì Triệu Khiết Vũ mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho phòng bảo vệ: “Mang hết tất cả các nhân viên bảo vệ đang trực ca lên đây ngay bây giờ!”

“Tổng giám đốc Triệu, bà muốn làm gì? Gọi nhân viên bảo vệ lên đây làm gì? Muốn cưỡng ép bắt bé Niên đi xuống sao?” Ông nội Vương để ý thấy hành động của Triệu Khiết Vũ.

“Cố Tích Niên phá rối phòng họp, cho dù là con gái của nhà họ Cố thì chắc chắn cũng không thể khoan dung được!” Triệu Khiết Vũ lẽ thẳng khí hùng nói.

“Bà…” Ông nội Vương hơi tức giận.

Tích Niên lập tức nói: “Ông nội Vương, ông đừng lo, ông trời có mắt, đám nhân viên bảo vệ này không thể vào được đâu!”

Tất cả mọi người cũng khó hiểu, đã gọi hết tất cả nhân viên bảo vệ đang trực ca lên đây, đó ít nhất cũng có mười mấy người đấy, cho dù Cố Tích Niên có mang theo bạn đến thì cũng không thể đấu lại được với nhiều nhân viên bảo vệ thân thể khỏe mạnh như vậy.

Nhưng vài phút sau.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài phòng họp, sau đó là tiếng đánh nhau và la hét thảm thiết.

Tất cả mọi người cũng không kìm được muốn mở cửa ra xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì ở bên ngoài?

Tích Niên duỗi tay ra: “Mọi người đừng lo, chuyện ở bên ngoài đã có người ở bên ngoài giải quyết, chúng ta vẫn là ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện của chúng ta đi.”

“Nhưng ở bên ngoài…?”

“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện lớn đâu! Mà điều chúng ta nên nói bây giờ mới là chuyện lớn.” Tích Niên mỉm cười nói. Trong lúc ‘loạn lạc’ này, cô đã hoàn toàn thể hiện ra phong thái tướng lĩnh.

Chờ một lúc cũng không thấy nhân viên bảo vệ xông vào, phòng họp dần trở nên yên tĩnh, cho dù bên ngoài có ồn ào như thế nào thì nơi đây cũng giống như cái tổ nhỏ an toàn, sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy cả.