Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 261




Ngay khi nói xong lời lạnh lùng.

“Ưm…” Trong lúc người ta trở tay không kịp thì đôi môi lạnh băng đó đột nhiên hôn xuống, cơ thể của cô bị anh dùng một tay cố định ở trước ngực, vị trí không tốt, chỉ cần một chút bất cẩn thì sẽ trật khớp xương.

Nụ hôn của anh ngay từ ban đầu đã không dịu dàng, điên cuồng tàn phá đôi môi của cô.

Nóng quá!

Trong không gian bịt kín, không khí phả ra giữa đôi môi giống như chỉ bao vây xung quanh vậy, trong nháy mắt cô đã đỏ mặt tía tai, có thể cảm nhận được sự nóng bừng của khuôn mặt và cả nhiệt độ nóng hầm hập ở tai.

“Anh đang làm gì vậy, Hạ Ngôn, đừng làm như vậy!” Tích Niên cau mày, không vui nói.

Cô chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng, không kìm được phát ra tiếng thở dốc quyến rũ bởi nụ hôn cháy bỏng của anh, đó được phát ra từ trong mũi, mang theo vẻ thu hút quyến rũ của phụ nữ, lúc thì yếu ớt bất lực, lúc thì kinh ngạc kêu lên, tất cả cũng khiến cho người ta tim đập thình thịch. Trong lòng cô rõ ràng là muốn chống lại sự trói buộc như vậy, nhưng thường lộ ra vẻ lực bất tòng tâm trước sự cám dỗ môi lưỡi quấn quýt của anh.

Càng vùng vẫy, mái tóc đen dài trượt giữa hai người, xúc cảm tinh tế giống như một sự âu yếm đâu đâu cũng có.

Hôn đến động tình…

Một lúc lâu sau, Hạ Ngôn mới thỏa mãn buông lỏng sự tàn phá trên đôi môi của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Bé cưng, hôn em thoải mái không?” Anh dùng lời nói trêu chọc cô.

Ai thoải mái!

Đôi môi của cô vẫn còn sót lại mùi vị sau khi cả hai hôn nhau, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Thế nhưng, cho dù trong lòng có tức giận đến mấy, vì lo sợ sẽ chọc giận tên lưu manh này lại giở trò xấu, cuối cùng vẫn là mình xui xẻo, cho nên cô chỉ nhíu chặt mày, rất sáng suốt không nói gì cả.

Tuy nhiên, trong đáy lòng cũng lờ mờ biết được cho dù cô có yên lặng đến mấy thì anh cũng sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy.

Anh chậm rãi rút bàn tay đặt ở trên ngực cô về, gian ác cười nói rằng: “Không mặc áo ngực đã đi ra ngoài, phụ nữ à, em cố tình sao?”

“Ở đây ôm cây đợi thỏ, anh mới là cố tình đấy.” Cô nhẫn nhịn, vẫn là không chịu được lên tiếng mỉa mai ngược lại. Bây giờ đúng là giống như một con thỏ đã bước vào vòng sói, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi vòng sói này đây?

“Em nói cố tình thì là cố tình vậy.” Anh nhếch khóe miệng lên, khàn giọng nói, nhưng bàn tay lại từ từ trượt xuống dọc theo eo của cô.

Tích Niên rũ mắt xuống liếc nhìn, do dự một hồi thì đột nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay không yên phận của anh: “Anh không cảm thấy như vậy có chút quá nhanh sao?”



Nghe vậy, mắt xanh nhướng mày và nhìn vào đôi mắt của cô: “Vâng lời như vậy thật không giống em.”

“Tôi vâng lời sao?” Tích Niên nhếch miệng nói.

Hai người trông rất ăn ý, như thể cả hai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì vậy, cô càng dùng hành động thể hiện sự vâng lời của mình.

Đưa tay ra ôm lấy eo của cô, Hạ Ngôn lạnh lùng nói: “Em đang quyến rũ tôi sao?”

“Đây cũng được xem là quyến rũ à?” Tích Niên cười, đột nhiên ôm lấy cổ của anh, chủ động hôn lên đôi môi của Hạ Ngôn.

Đảo khách thành chủ, lần này đổi thành cô cưỡng hôn anh!

Cố Tích Niên chỉ đặt một tay lên lồng ngực của anh, cảm thấy giống như đang chạm vào một tấm mỏ hàn, độ ấm này gắn bó khăng khít, hình như nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ khiến nhiệt độ cao trên da anh tan chảy.

Cộng với sự tiếp xúc chặt chẽ giữa hai đôi môi.

Đó là một nụ hôn có chút ngây ngô, kỹ năng hôn của cô không điêu luyện thuần thục như anh, nhưng chính vì chút ngây ngô này vừa hay có thể khơi dậy một loại ham muốn mãnh liệt nào đó trong lòng người ta!

Hạ Ngôn nhấc một tay lên, khiến cho vùng eo của cô gần như sắp ngồi lên anh…

“Ưm…” Trong lúc hôn nhau, Tích Niên không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.

“Ưm a…” Một tiếng rên khẽ, âm thanh phát ra từ mũi càng lúc càng mãnh liệt.

Máu trong cả người cũng bắt đầu xao động không yên.

Tích Niên vốn đang chủ động hôn anh, sau khi hôn một hồi lâu thì Hạ Ngôn cuối cùng cũng có phản ứng, một lần nữa đảo khách thành chủ, giành lại quyền chủ động.

Anh cứ mãi hôn đến cô đầu óc mơ màng, gần như sắp không thở nổi…

Ngồi trên ghế, toàn bộ màn hình vẫn còn đang bật, trên đó là đoạn video Tích Niên đang tiếp tục tìm kiếm chiếc nhẫn, còn hai người thì đang hôn nhau mãnh liệt trước hình ảnh này.

‘Phù…” Khi Cố Tích Niên trong màn hình ngoi lên khỏi mặt nước, trên tay cô cầm một chiếc nhẫn sapphire, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

“Cạch! Đang xóa video… Xin chờ đợi…” Màn hình đột nhiên phát ra âm thanh.



Tích Niên đặt một tay lên người Hạ Ngôn, tay còn lại thì đặt ở sau lưng, vẫn luôn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, cô sẽ chủ động hôn anh cũng là vì hành động của lúc này, tuy đã bán rẻ nhan sắc nhưng có thể tự an ủi bản thân rằng ít ra đã xóa thứ đó đi!

Đôi mắt xanh mở ra, ung dung nhìn sang màn hình…

Cũng chính vào lúc đó, máy phát ra tiếng: “Đã xóa thành công.”

Tích Niên đẩy ngực của Hạ Ngôn ra, ngay lập tức tách môi của mình ra khỏi anh, rút cánh tay ôm lấy cổ của anh, dùng lòng bàn tay lau những gì còn sót lại nơi khóe miệng, nhếch lên một nụ cười: “Cảm ơn đã nhường!”

Một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, cũng không uổng công cô đưa con trai đến đây ngủ một đêm.

“Muốn cá cắn câu thì phải có mồi câu, bây giờ cá đã cắn câu rồi, mồi câu đã hết thì cũng không còn gì nữa.” Hạ Ngôn không nghĩ như vậy, sự điềm tĩnh trong mắt anh dường như tỏ rõ đã biết người phụ nữ thông minh này sẽ có chiêu này từ trước, và anh chưa bao giờ quan tâm đến mồi câu này.

Điều anh quan tâm là thứ khác.

Tích Niên thoát khỏi vòng tay của anh, nhướng mày, trên mặt nở ra một nụ cười gian xảo: “Đôi khi lưỡi câu không được móc chặt thì con cá cũng có thể chạy thoát lần nữa.”

“Ha…” Sau khi nở ra nụ cười lạnh lùng, anh đột nhiên nắm lấy cơ thể của Tích Niên, không quan tâm đến bàn phím trên bàn, lập tức ấn người cô xuống bàn.

Cái lưng bị bàn phím làm đến có chút đau. Bị Tích Niên đè ép như vậy, toàn bộ màn hình đen kịt, không biết đã đè trúng phím gì: “Hạ Ngôn, anh như vậy không sợ làm hỏng đồ sao? Đồ đắt tiền lắm đấy, có được không?”

“Tôi chỉ quan tâm liệu có thể làm hỏng cô hay không…”

Anh nói ra lời khiến người ta đỏ mặt, cô nghẹn lời đến mức không biết nên nói gì tiếp theo, nhìn anh từ từ cúi người xuống, gần như đã đè một nửa lên người cô.

Cô hơi bực bội: “Tôi đang nói nghiêm túc với anh, tôi…”

Khi cô nói chuyện, trọng lực này khiến cô càng đau hơn…

Ngón tay anh lướt qua cổ cô, một cơn lạnh lẽo ập đến, khiến người ta tưởng rằng ngón tay của anh sẽ cắt đứt cổ của cô vậy, trong căn phòng im ắng.

Đôi môi mỏng khẽ hé ra, một giọng nói quyến rũ nồng nặc hormone nam giới vang lên: “Đã biến mất hết rồi.”

“Cái gì?” Cô khẽ sững sờ, đột nhiên phản ứng lại là những dấu hôn trên cổ! Những dấu hôn vòng tròn đó đã hại cô phải quàng khăn lụa suốt mấy ngày, gần như không dám cởi ra để gặp người, không phải chứ, người đàn ông chết tiệt này bây giờ lại đang suy tính cái gì vậy?