Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 243




Tích Niên thở dài, cô biết hai người này sẽ đánh nhau, chắc chắn không có ai đúng ai sai, hai người nóng tính ở cùng nhau thì kết cục chính là như vậy, ôi! Cô nên nghĩ ra điều này từ trước, thực sự không nên để hai người này ở riêng với nhau. May thay cô về sớm, nếu về muộn một chút thì cả căn nhà này sẽ bị phá hủy!

“Hừ!”

“Hừ!”

Trương Tiểu Quy và cậu nhóc thối cũng chẳng thèm liếc nhìn đối phương, quay đầu đi.

“Wow, chị này thật là ngầu, lại đánh nhau với chú lớn!” Cố Tiểu Hoại nhìn Trương Tiểu Quy bằng đôi mắt sáng ngời, chú lớn hung ác tàn nhẫn như vậy, trên căn bản chưa từng thấy ai có thể cãi nhau dữ dội như vậy với chú lớn, mà không bị chú lớn chém chết.

Ánh mắt của Trương Tiểu Quy nhìn xuống dưới theo giọng nói non nớt đó, chỉ thấy cậu bé thấp lùn và ngoan ngoãn này ở bên cạnh, cơn lửa tức giận trong mắt cô ấy ngay lập tức được xoa dịu: “Ơ, đây là con của ai thế? Trông thật đẹp trai!”

Cậu bé thời thượng điển hình này, ai nhìn thấy cũng động lòng.

Cố Tiểu Hoại là người không sợ người lạ, nhìn Trương Tiểu Quy: “Em là con của nhà này đấy!”

“Hả?” Trương Tiểu Quy ngẩng đầu lên, từ từ nhìn sang cậu nhóc thối và nói: “Con trai của cậu? Không ngờ cậu còn có thể sinh ra một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy! Đúng là kỳ tích!”

Tiểu Hoại kéo tay áo của cô ấy: “Chị ơi, chú ấy là chú lớn của em chứ không phải bố em.”

“Hả?”

Khi Trương Tiểu Quy bối rối không hiểu thì Tiểu Hoại lại chỉ vào Tích Niên: “Đây là mẹ của em!”

“Hả?” Trong khoảng thời gian gần tối này, tiếng thét kinh ngạc chói tai của Trương Tiểu Quy gần như có thể phá vỡ tất cả sự yên tĩnh, cô ấy mở to mắt, mở to đến mức có thể nhét vào vài quả trứng vịt.

Cô ấy máy móc quay đầu nhìn Tích Niên, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn cậu bé đáng yêu này: “Em, em em em em, nói nói nói, Niên Niên Niên Niên, là mẹ của em em em? Mẹ sao?”

Ngay lập tức nói lắp.

Cố Tiểu Hoại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chị ơi, chị có cần ngạc nhiên như vậy không? Mẹ chính là mẹ mà.”

Đùng đoàng!

Giống như có một tia sét vô hình giáng xuống vậy, cả người cô ấy suýt bị cháy rụi, cô ấy như hóa đá nhìn chằm chằm vào Cố Tích Niên: “Niên Niên, cậu đã sinh con rồi sao? Chuyện khi nào vậy!”

Cô đã biết Trương Tiểu Quy sẽ có phản ứng như vậy từ trước rồi, cô bí mật sinh con và cũng không nói với ai cả. Hơn nữa Tiểu Hoại hiện giờ cũng đã bốn tuổi, khi thấy một đứa trẻ lớn như vậy thì ai cũng phải kinh ngạc.



Cô bất lực vỗ vai của Tiểu Quy: “Được rồi, được rồi, đây là con trai của tớ, nào, Tiểu Hoại, đây không phải gọi là chị, mà phải gọi là dì đấy!”

“Dì.” Tiểu Hoại nhìn Tiểu Quy và gọi.

Lúc đầu Trương Tiểu Quy không có bất kỳ phản ứng gì, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, im lặng… Im lặng, sau khi im lặng vài giây thì cô ấy đột nhiên ngồi xổm xuống, sờ soạng trên người mình, cởi sợi dây chuyền mặt ngọc đang đeo trên cổ mình ra, không màng mọi việc, trực tiếp đeo lên cổ của Cố Tiểu Hoại.

“Dì ơi, dì làm gì vậy?” Cố Tiểu Hoại cũng trở tay không kịp.

“Tiểu Quy, cậu làm gì vậy? Đột nhiên đeo mặt ngọc mà cậu đeo từ nhỏ cho Tiểu Hoại làm gì? Trừ tà à?” Tích Niên cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người chị em.

“Trừ tà cái gì? Đây là quà nhận con nuôi.” Dứt lời, Tiểu Quy nhìn Tiểu Hoại: “Nào, đừng gọi dì, gọi mẹ nuôi, gọi mẹ nuôi đi.”

‘Phù…’ Hóa ra là vì chuyện như vậy, Tích Niên lau mồ hôi: “Tại sao đột nhiên nghĩ ra điều này vậy.”

Trương Tiểu Quy một tay ôm lấy Tiểu Hoại và nghiêm túc nói: “Niên Niên, không phải cậu quên rồi chứ, lời hẹn ước của chúng ta khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta từng nói rằng sau này cậu sinh con thì phải nhận tớ làm mẹ nuôi, còn tớ sinh con thì cũng sẽ nhận cậu làm mẹ nuôi. Tại sao cậu lại quên đi vậy?”

Cô vò đầu bứt tóc: “Cậu còn nhớ à.”

“Tớ trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc đấy! Hơn nữa, hiện giờ các cậu cũng đã nhận quà của người mẹ nuôi là tớ rồi.” Trong mắt của Trương Tiểu Quy lóe lên vẻ gian xảo, liếc nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Hoại.

“Được rồi, được rồi, Tiểu Hoại, mau chào mẹ nuôi mới của con đi!” Tích Niên nhìn con trai một cái.

Cố Tiểu Hoại vui mừng khôn xiết, thật tuyệt, cậu bé lại có thêm một người thân nữa. Cậu bé với mẹ không còn là cô nhi quả mẫu gì nữa, bèn nhào tới ôm lấy chân của Tiểu Quy: “Mẹ nuôi, chào buổi tối.”

“Ôi, con nuôi ngoan của mẹ.”

Bầu không khí trong nhà lập tức trở nên vui mừng và mọi người cũng quên đi cuộc cãi vã vừa nãy. Thực ra thì Tiểu Quy với cậu nhóc thối vốn dĩ cũng chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ nhặt.

Tuy hai người này nóng tính, nói đánh là đánh, nhưng cả hai cũng là người tính tình thẳng thắn, có rất nhiều chuyện nói quên thì quên đi.

Là một quý ông, cậu nhóc thối gánh vác trọng trách dọn dẹp nhà cửa.

“Nếu sớm biết phải dọn dẹp thì mình đã không đánh rồi.” Ly Minh vừa quét nhà lau nhà, vừa than thở khổ sở.

“Con đi ngủ đây.” Cố Tiểu Hoại nhanh như chớp chạy lên lầu.

“Tiểu Hoại đứng lại!” Ly Minh gọi cậu bé lại.

Cố Tiểu Hoại dừng bước chân đi lên lầu lại: “Chú lớn, con buồn ngủ quá, con muốn đi ngủ.”



“Ngủ cái đầu nhóc đấy, chắc chắn là nhóc trốn trong chăn để chơi game rồi! Qua đây, giúp chú dọn dẹp đi, mệt chết chú rồi.” Ly Minh khiêng cây chổi nói.

“Chú lớn, chú đang muốn ngược đãi trẻ em đấy!”

“Chú đây là giáo dục kiểu gia đình.”

Ly Minh và Tiểu Hoại trở nên bận rộn. Còn Tích Niên và Trương Tiểu Quy giống như có những lời không thể nói hết vậy, dù sao đã năm năm không gặp, một bụng đầy lời nói cũng phải giấu ở trong lòng, hận không thể nói ra trong cả đêm.

“Ôi, đã chín giờ rồi, tớ phải về đây, Niên Niên, ngày mai tớ lại đến nói chuyện với cậu.” Trương Tiểu Quy đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa.

“Được, tớ tiễn cậu ra ngoài.”

Sau khi tiễn Tiểu Quy ra khỏi cửa nhà thì cô vẫn cùng cô ấy đi một đoạn đường.

Tiểu Quy hỏi: “Niên Niên, rốt cuộc Tiểu Hoại là con của ai? Nó bốn tuổi, cậu đã biến mất năm năm, nếu mang thai một năm, chẳng lẽ nó là… Của Hạ Ngôn sao?”

Cố Tích Niên sững sờ một lúc, một sự thật mà cô không muốn thừa nhận nhất, ngay cả khi ở trước mặt người chị em tốt. Cô càng muốn giữ chuyện này thành một bí mật mãi mãi, bất luận là Đoan Nguyệt, Ly Tiêu, Ly Minh, cô cũng chưa từng tiết lộ qua đôi câu vài lời.

“Không phải.”

Xin lỗi, Tiểu Quy, tớ không muốn gạt cậu, nhưng tớ muốn che giấu bí mật này đi.

“Vậy Tiểu Hoại là?”

“Tiểu Quy, cậu đừng hỏi nữa, tớ không muốn nói, và càng không muốn gạt cậu, cậu cứ xem tớ là một người mẹ đơn thân đi, Tiểu Hoại không có bố, xem như bố của nó đã chết rồi.”

Trương Tiểu Quy im lặng một hồi, nhìn thấy nỗi buồn đó trong mắt của người chị em, cô ấy thở dài: “Được rồi, tớ không hỏi nữa, Niên Niên, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Cho dù Tiểu Hoại là con của ai cũng không quan trọng, điều quan trọng nó là con trai của cậu, là con nuôi của tớ.”

“Ừm.”

Cho dù thời gian qua nhanh, cũng chưa từng thay đổi tình nghĩa chị em giữa chúng ta, đừng nói là năm năm không gặp, cho dù mười năm không gặp thì khi chúng ta gặp lại nhau, chúng ta vẫn sẽ giống như lúc trước, chị em tình thâm…

Sau khi đưa tiễn Trương Tiểu Quy thì Tích Niên một mình quay trở về.

Kết quả vừa vào cửa nhà thì cậu nhóc thối vốn còn đang dọn dẹp đã không thấy đâu, và Tiểu Hoại cũng thế! Ôi! Đoán chừng hai người này đã nhân lúc cô đưa Tiểu Quy đi thì dứt khoát lén chạy lên khóa cửa đi ngủ rồi.

Cô đành phải một mình cầm chổi quét dọn lần nữa, đôi khi nhà to quá cũng có chỗ xấu, khi quét dọn đúng là đủ phiền toái! Sau khi dọn dẹp xong thì gần như cạn kiệt sinh lực.