Tích Niên lập tức ngẩng đầu lên nhìn về nguồn phát ra âm thanh, rất rõ ràng đó là giọng nói của Hạ Ngôn, anh quay lưng về phía ánh sáng, trông vô cùng cao lớn.
Cùng với những bước chân tao nhã đi tới thì khí thế trên người anh càng thêm mãnh liệt.
Ly Minh ở một bên nheo mắt lại, cậu ta cũng ngửi thấy mùi của nhân vật nguy hiểm, khóe miệng của cậu ta ngay lập tức nhếch lên một nụ cười khát máu.
Cảm nhận được ý định chiến đấu của Ly Minh, Tích Niên lập tức quay đầu lại, lắc đầu: “Cậu nhóc thối, đừng.”
Khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Tích Niên thì cậu ta lập tức xóa đi vẻ khát máu vốn có, trở lại dáng vẻ bất cần đời ban đầu, ánh mắt cũng trở nên bình thản, hôm nay đúng là một ngày buồn chán.
Hạ Ngôn đã bước tới trước mặt Cố Tích Niên: “Còn muốn tôi ở đó chờ cô bao lâu?”
“Không phải, chỉ là gặp được người quen mà thôi.” Cô vội nói, dường như đã phớt lờ đi Trương Tiểu Quy ở đằng sau.
Trương Tiểu Quy mở to mắt, con ngươi không ngừng giãn ra, khi vẻ mặt lạnh băng của Hạ Ngôn lọt vào mắt cô ấy, cô ấy không phải là mê trai mà là tức giận: “Hạ Ngôn!”
Đôi mắt xanh bị giọng nói tức giận thu hút, Hạ Ngôn chậm rãi lườm qua người của Tích Niên, ngờ vực quan sát Trương Tiểu Quy một cái.
“Hạ Ngôn, anh còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi sao? Đồ biến thái, chỉ cần có Trương Tiểu Quy tôi đây một ngày thì tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh! Cho dù có chết chùm với anh thì bà đây cũng sẽ giết chết anh!” Trương Tiểu Quy tức giận gầm thét, cô ấy biết những khổ sở mà người chị em phải chịu đựng hồi đó. Rõ ràng là tuổi thanh xuân mười tám, nhưng lại bị Hạ Ngôn lừa gạt, lừa gạt thể xác, hành hạ con người, hành hạ trái tim. Đó là khoảng thời gian mà dùng nhiều tiền đến mấy cũng không thể đổi lại được!
“Cô là…?” Anh lạnh lùng nói.
“Đến tôi là ai mà anh cũng quên rồi sao? Anh đúng là quý nhân hay quên việc nhỉ, vậy mà anh bây giờ còn dám tới tìm…” Trương Tiểu Quy tức giận mắng, thấy sắp nói ra tên của Tích Niên.
Tích Niên nhanh chóng quay sang che miệng của Tiểu Quy lại: “Suỵt, Tiểu Quy, đừng ồn ào.”
Tiểu Quy mở to mắt, không biết tại sao Niên Niên lại bình tĩnh như vậy, người đàn ông ở trước mặt không phải là người đàn ông mà họ căm hận đến chết sao? Còn không mau cùng nhau giết chết anh?
Tích Niên liếc nhìn Ly Minh một cái: “Ly Minh, cậu dẫn Tiểu Quy về nhà đi, hãy hòa thuận với nhau, tối nay trở về thì chúng ta sẽ tụ họp sau.” Dứt lời, cô quả thực đã ném Trương Tiểu Quy vào vòng tay của Ly Minh.
Cô hiếm khi gọi thẳng tên của cậu nhóc thối, cho nên hoàn toàn có thể thấy được lúc này cô đang rất nghiêm túc.
Vào thời khắc then chốt, Ly Minh cũng không phải là người làm hỏng chuyện, lập tức vác Trương Tiểu Quy lên: “Vậy tôi đi trước đây, cô từ từ làm việc đi!”
Cậu ta vác Trương Tiểu Quy ném xuống chiếc moto của mình rồi rời đi.
Đôi mắt xanh nhìn theo ánh mắt của hai người đó, anh khinh thường nhìn sang Cố Tích Niên: “Bạn của cô sao?”
“Ừ. Anh không cần phải để ý đến Tiểu Quy, tính tình của cô ấy chính là như vậy, cáu kỉnh.” Tích Niên bình thản nói.
“Cô ta biết tôi sao?”
“Có rất nhiều người biết anh - Tổng giám đốc Hạ mà, cô ấy chỉ là một trong số đó mà thôi.”
“Hình như cô ta rất ghét tôi.”
“Tổng giám đốc Hạ, người ghét anh nhiều vô số. Kiểu người lãng tử giống như anh không biết đã trêu hoa ghẹo nguyệt biết bao nhiêu người, khó tránh sẽ có một hai người ghét anh đến tận xương tủy.” Những gì cô nói cũng không phải là giả, sự căm hận của Tiểu Quy đối với Hạ Ngôn hoàn toàn là vì cô.
“Hì… Cô bắt đầu nghiên cứu những chuyện này từ khi nào vậy?” Anh quan sát cô.
Tích Niên nhún vai: “Điều này còn phải nghiên cứu sao? Người sáng suốt xem qua là biết ngay thôi! À, đã trễ nải không ít thời gian rồi, vẫn là nhanh chóng đến khách sạn đi, nếu không thì đúng là muộn mất.”
Cô nhanh chóng đi lên một bước kéo Hạ Ngôn rời khỏi đây, xem như là một phương pháp lừa gạt để chuyện này qua loa trôi đi.
Tin rằng Hạ Ngôn cũng không phải là người nhàm chán như vậy, sẽ để ý đến vài lời nói của Trương Tiểu Quy.
Dù sao thì người như anh đứng càng cao thì càng có nhiều kẻ thù, cho nên… Tình cờ gặp phải một hai người thì anh hẳn sẽ không để trong lòng.
Sau khi lên xe, Tích Niên thắt lại khăn lụa trên cổ, kẻo nó lỏng và một hồi sẽ rơi xuống trong một phút bất cẩn.
“Nếu lo lắng như vậy thì chi bằng đừng đeo.” Anh ở bên cạnh nhàn nhã nói.
Tích Niên lườm qua đó: “Nếu tôi hôn đống này lên cổ anh, sau đó bảo anh ra ngoài rêu rao như vậy, anh sẵn lòng không? Đoán chừng anh sẽ cầm vải băng quấn vài vòng!”
“Cô có thể tới thử mà!”
“Ai sẽ mắc bẫy của anh chứ.” Cô mới không ngốc, biết rõ đây là cái bẫy mà còn nhảy vào trong sao? Hơn nữa, anh vốn là một người đàn ông nguy hiểm, mà cô còn tự tìm đến nguy hiểm, đó chẳng phải là càng thêm tự tìm phiền muộn sao.
Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn.
Vừa xuống xe, Hồng Anh đã đứng chờ đợi ở cửa khách sạn từ rất lâu rồi, đến cùng với Hồng Anh còn có Diệp Thanh. Sau buổi lễ lần trước, hình tượng của Diệp Thanh đã được cải thiện rất nhiều, và năng lực cũng được công nhận, bây giờ xem như là đã thay hình đổi dạng và được trọng dụng trong bộ phận thư ký.
Tích Niên và Hạ Ngôn cùng nhau bước xuống xe.
Hồng Anh vừa đến đón thì lập tức để ý đến Cố Tích Niên, là cô? Tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa, vẫn là thư ký riêng của Tổng giám đốc sao?
Ánh mắt của cô ta không dừng lại quá lâu, Hồng Anh nói: “Tổng giám đốc, ngài đến sớm thế.”
“Tổng giám đốc Triệu đã đến chưa?”
“Bây giờ còn nửa tiếng mới đến thời gian đã hẹn, Tổng giám đốc Triệu trước giờ cũng là người đúng giờ, chắc hẳn một hồi sẽ đến ngay.”
“Ừm.” Hạ Ngôn đi vào khách sạn.
Hồng Anh cung kính đi theo bên cạnh, nghiêm túc nói với Diệp Thanh ở phía sau: “Diệp Thanh, cô đứng chờ ở bên ngoài đi, lát hồi Tổng giám đốc Triệu đến thì đưa thẳng đến phòng riêng.”
“Được.” Diệp Thanh gật đầu.
Tích Niên tự đề cử mình nói: “Vậy tôi và Diệp Thanh sẽ đợi ở bên ngoài.”
Hạ Ngôn dừng lại, ngoái lại nhìn Cố Tích Niên một cái, chỉ nhìn một cái và không nói thêm gì cả, anh chậm rãi đi vào khách sạn.
Ở cửa khách sạn, Tích Niên chạy đến bên cạnh Diệp Thanh: “Diệp Thanh, đã lâu không gặp.”
“Tích Niên, mấy ngày gần đây chị đã đi đâu rồi? Đã lâu không tìm thấy chị.”
“Chị đã bận chút việc, đúng rồi, Diệp Thanh, lần này em theo Hồng Anh đến đây ký hợp đồng, em có biết là định ký hợp đồng gì không?” Tích Niên hỏi, định hỏi một số điều từ miệng của Diệp Thanh trước.
Diệp Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khi thấy chị Hồng Anh chỉnh sửa tài liệu thì em có xem qua một ít, hình như là tập đoàn Ngải Âu của chúng ta có một miếng đất đã được tập đoàn Cố thị nhắm trúng, cho nên tập đoàn Cố thị muốn ra giá cao để mua lấy.”
“Vậy à? Tập đoàn Ngải Âu chịu bán cho tập đoàn Cố thị sao?”
“Em nghe nói Tổng giám đốc Triệu của tập đoàn Cố thị đã tận tình thương thảo với Tổng giám đốc Hạ của chúng ta rất lâu, hơn nữa còn tạo ra nhiều tầng quan hệ, như vậy mới khiến cho Tổng giám đốc của chúng ta đồng ý bán cho bà ta.”
“Ồ…” Nghe vậy, Tích Niên gật đầu, sau đó cúi người xuống thì thầm bên tai Diệp Thanh: “Diệp Thanh, lát hồi chị có một chuyện cần em giúp đỡ.”
Diệp Thanh ngờ vực nhìn cô, đương nhiên gật đầu rất sẵn lòng: “Được, chuyện của chị, cho dù là gì thì em cũng sẽ giúp.”
“Cám ơn.”
Tích Niên mỉm cười, chờ đợi ở bên ngoài khách sạn, thời gian trôi qua từng chút một, đoán chừng không cần bao lâu nữa thì Triệu Khiết Vũ sẽ đến đây. Tuy là theo đến đây nhưng cô không định gặp Triệu Khiết Vũ, điều đó không có ý nghĩa gì cả.
“Diệp Thanh, em một mình ra đón trước đi, chị vào trước.”
“Được!”
Tích Niên một mình quay người trở vào khách sạn.