Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 234




Cô quay đầu nhìn anh: “Anh đúng là hung ác!”

“Hì… Nếu cô cảm thấy không đủ thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục. Ở đâu cũng được.” Anh nói, mắt xanh nhìn lướt qua cơ thể cô từ trên xuống dưới.

Tích Niên nhanh chóng che người lại, liếc nhìn bản thân phản chiếu trong gương chiếu hậu, hai bên cổ bị anh hôn đến rất nhiều dấu hôn, và cả trên xương quai xanh, khắp nơi cũng có… Đúng là vô cùng thê thảm.

Nhìn đến người ta đỏ cả mặt, như vậy thì xem ra cô không cần dùng băng keo cá nhân nữa, trực tiếp dùng vải băng quấn lấy thân trên của mình vài vòng là được rồi! Chỉ như thế mới có thể che đi những dấu hôn khắp người này.

Tích Niên bất lực thở dài.

Đành phải chỉnh tóc liên tục, để mái tóc dài che đi dấu hôn trên cổ, rồi nhanh chóng kéo cổ áo lại để cố che đi những vết tích trên cổ.

Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm mua sắm ở phía trước, nói ra cũng thật tình cờ, đây là một trung tâm mua sắm rất lớn.

Nhưng cô không quan tâm đi dạo mua sắm gì cả, vội vàng bước nhanh vào một cửa hàng trang phục nữ. Giống như một tên trộm vậy, dùng một tay che ngực và người lại, nhanh chóng lấy vài bộ quần áo có phần công sở từ trên giá quần áo, sau đó lấy thêm một chiếc khăn lụa. Cô đi vào phòng thay đồ.

Kéo rèm vải phòng thay đồ lại, lúc này Tích Niên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cởi quần áo ra. Bình thản chuẩn bị mặc quần áo vào, mà lúc này… Tấm rèm đột nhiên bị vén ra, Hạ Ngôn trực tiếp đi vào.

Phòng thay đồ này không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, chắc chắn có thể chứa được hai ba người. Tích Niên sợ hãi lập tức che ngực lại: “Này, sao anh vào đây? Đây là phòng thay đồ đấy!”

“Suỵt…” Anh đặt ngón tay lên giữa môi: “Cô muốn cho những người ở bên ngoài nghe thấy sao?”

Tích Niên vội vàng che miệng lại, cau mày nhìn anh: “Vậy tại sao anh vào đây? Mau ra ngoài, tôi phải thay đồ.”

“Tôi biết, tôi chính là qua đây xem quần áo cô thay như thế nào.” Anh không mời mà vào, lại còn lẽ thẳng khí hùng nói như vậy!

“Vậy anh có thể đi ra ngoài, tôi thay xong sẽ bước ra.” Cô tức giận hạ lệnh đuổi khách.

Hạ Ngôn trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trong phòng thay đồ, nhìn cô một cách lẽ đương nhiên: “Không cần để ý đến tôi, thay đồ đi!”

Anh là một người sống sờ sờ ở đây, bảo cô làm sao có thể không để ý tới chứ!

“Anh…” Cô nhịn, quay lưng lại, không nhìn anh, cứ xem như trong phòng thay đồ không có người này. Tích Niên cẩn thận cầm quần áo lên và định mặc vào.

Đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn chậm rãi chạm vào vùng eo của cô, cô nhìn xuống, người đàn ông này chắc chắn không phải đến xem quần áo cô thay như thế nào, mà chính là cố tình đến trêu chọc cô.



Trong lòng kìm nén cơn bực bội.

Mắt phượng của cô liếc qua đó: “Anh là cố tình đúng không?”

“Cô cảm thấy sao?” Bàn tay to lớn chậm rãi đi xuống dọc theo eo của cô, còn không ngừng sờ mó qua lại.

Tích Niên cau chặt mày, nắm lấy bàn tay to lớn của anh: “Anh… Anh là muốn đánh nhau sao?”

“Đánh như thế nào? Bắt đầu từ đâu?”

“Anh…”

“Ở đây sao?” Tay của anh lại bắt đầu mò mẫm.

“Hạ Ngôn!” Cô siết chặt tay của anh.

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ: “Này, cô nghe thấy trong phòng thay đồ có tiếng gì không? Hình như có người đang nói chuyện?”

“Không có, vừa nãy không phải có một cô đi vào thay đồ sao?”

“À, đúng rồi, anh chàng đẹp trai đi cùng với cô đó đã đi đâu rồi?”

Nghe thấy tiếng thảo luận ở bên ngoài, Tích Niên nhanh chóng mím môi lại, không lên tiếng nữa, nếu lên tiếng thêm lần nữa thì thực sự rất tồi tệ! Nếu tấm rèm bị vén ra và bị người khác nhìn thấy thì sẽ không hay.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười, anh lập tức đứng dậy, dính sát vào người cô: “Sao vậy, cô sợ à?”

“Suỵt suỵt suỵt…” Lần này đến lượt Tích Niên vội vàng suỵt lấy.

Hình như anh rất thích trêu chọc cô của lúc này, bàn tay to lớn xấu xa mò mẫm trên người cô.

“Ưm… Anh…” Tích Niên mở to mắt, anh lại ở đằng sau ôm lấy cô và làm ra chuyện như vậy: “Tay của anh…”

“Tích Niên, nếu bị người bên ngoài nghe thấy điều này thì sẽ rất tệ đấy, cô phải suy nghĩ kỹ có muốn kêu ra hay không.” Anh thì thầm bên tai cô.

Tích Niên hai chân run lên.

Còn tay của anh thì vẫn không có ý dừng lại.



“Anh… Bỏ tay ra…” Cô không dám lên tiếng, căng thẳng muốn chết, trái tim đập loạn xạ ‘thình thịch, thình thịch’ trong lồng ngực, nhưng cô lại không dám gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể thở hổn hển.

Cô cắn chặt môi, trong không gian chật hẹp này, hình như mọi sự tập trung cũng đổ dồn vào bàn tay to lớn đặt trên người cô. Cái tay biến thái xấu xa này khiến người ta thật khó chịu!

“Đừng, đừng như vậy nữa!” Cô nghiến răng nói, giọng nói như thể từ trong cổ họng ép ra từng chữ một vậy. Cô vô cùng sốt ruột.

Tiếng thở dốc trở nên càng lúc càng nặng nề.

“Ơ? Hình như tôi thực sự nghe thấy tiếng gì đó?” Nhân viên phục vụ ở bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện.

“Đúng vậy, thật kỳ lạ.”

“Đúng rồi, cô kia đi thay đồ lâu như vậy, lẽ nào còn chưa đi ra sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Hay là cô đi hỏi thử đi.”

“Cũng được, tôi cảm thấy hình như âm thanh đó phát ra từ phòng thay đồ.” Giọng nói rõ ràng của nhân viên phục vụ giống như vang lên bên tai vậy.

Tích Niên nghe đến tim đập thình thịch dữ dội, suýt khiến người ta đập đầu vào tường. Đừng qua đây, đừng hỏi, đừng nghi ngờ mà! Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Còn Hạ Ngôn thì vẫn rất bình tĩnh, ở sau lưng ôm lấy eo của cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vai của cô, còn bàn tay to lớn thì vẫn mò mẫm châm lửa trên người cô.

Anh là cố tình! Động tác của anh khiến cô cảm thấy một sự khoái cảm khó tả xen lẫn với sự căng thẳng, khiến cả người cô không ngừng run rẩy!

Tiếng bước chân của nhân viên phục vụ càng lúc càng gần, chỉ cảm thấy sẽ xông vào ngay lập tức.

Tích Niên cũng càng lúc càng căng thẳng, cho dù cảm giác mãnh liệt muốn chết nhưng cô vẫn phải nghiến chặt răng và nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào vào khoảnh khắc đó.

“Cô ơi, cô đã thay đồ xong chưa? Có cần giúp gì không?” Ở bên ngoài phòng thay đồ, nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

Tích Niên ở bên trong hầu như không biết phải làm sao, trả lời? Không trả lời? Phải trả lời như thế nào? Khi đầu óc đang hỗn loạn thì hoàn toàn không biết nên nói gì mới phải.

“Cô ơi?” Nhân viên phục vụ ở bên ngoài lại hỏi tiếp.

Cô biết nếu mình không lên tiếng nữa thì đối phương sẽ trực tiếp vén rèm ra xông vào, cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho lòng mình bình tĩnh trở lại, bình tĩnh, cô phải bình tĩnh, đặc biệt là giọng điệu, nhất định phải rất nhẹ nhàng, không thể bị nhận rằng điều gì đó không ổn.

“Không sao, tôi lát hồi sẽ thay xong, không cần giúp gì cả.” Cô ung dung nói.

“Ồ, được.” Nhân viên phục vụ rời đi.