Két…
Đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng dừng ở trước mặt Tích Niên, suýt đã tông phải cô, Tích Niên lùi về sau một bước, bộ thời đại này lái chiếc xe sang trọng là có thể tông người bừa bãi sao?
Cửa xe mở ra.
Cô còn muốn đi tới dạy dỗ vài câu, khi nhìn thấy người bước xuống thì Tích Niên rụt cổ lại, vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là kế hay nhất!
“Cố Tích Niên, muốn đi đâu thế?” Anh nghiêng người dựa vào xe, một tay chống lên đầu xe, tay còn lại chậm rãi cởi kính râm trước mặt xuống.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Về Bên Anh |||||
Đôi mắt xanh ánh vào mắt cô.
Tích Niên vò đầu bứt tóc: “Ơ… Đúng là trùng hợp, không ngờ có thể gặp nhau ở đây, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Cô vẫy tay tạm biệt, cô đang nghĩ cách tránh Hạ Ngôn nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp đến thế, lại gặp được nhau, bạn nói đây có xui xẻo hay không?
Một bộ quần áo vừa vặn, không cần biết nhìn như thế nào đi nữa thì thân hình của anh cũng là tỷ lệ cân đối nhất!
Điều đó càng tuyệt vời hơn dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và đôi mắt xanh kia, đúng là khiến cho các cô nội trợ và các chị đến đưa con đi học ngưỡng mộ đến hai mắt hiện lên hoa đào.
Ngay cả những đứa trẻ mẫu giáo cũng phấn khích nhìn Hạ Ngôn, không muốn bỏ lỡ anh chàng điển trai trăm năm khó gặp.
“Cô phải đi rồi sao? Vậy thì thật tốt, tôi vào trường xem Tiểu Hoại.” Hạ Ngôn bình thản nói, một tay cầm kính râm, nhẹ nhàng gác ở trên tay.
Đúng là một cảnh tượng khiến người ta phun máu, tư thế của anh thật tao nhã! Giống như một thiếu niên điển trai từ trong anime bước ra vậy. Khiến người ta mê như điếu đổ.
Tích Niên dừng bước: “Anh, anh bỗng dưng kiếm Tiểu Hoại làm gì?” Tim đập thình thịch, chẳng lẽ Hạ Ngôn đã biết về thân thế của Tiểu Hoại sao? Không, không thể nào.
“Vậy cô lên xe? Hay là tôi đến trường bảo con trai cô lên xe?” Anh nói với vẻ giỏi đe dọa.
Cô cũng rất rõ đây là một sự đe dọa, nhưng cô vẫn cứ chấp nhận chiêu trò này. Khóc ư… Ban đầu còn nghĩ như vậy, đây còn không đến nửa tháng thì điều khoản hầu gái vớ vẩn đó của cô với Hạ Ngôn sẽ kết thúc, đây vẫn luôn nghĩ sống qua nửa tháng này rồi mới xuất hiện.
Vốn dĩ rất tốt, có thể không cần đi làm vẫn có lương, điều quan trọng nhất là không cần bị Hạ Ngôn sai bảo.
Đi theo anh lên xe thì chẳng khác gì lên thuyền giặc vậy.
Lần này không phải người khác lái xe, mà là anh tự lái, Tích Niên ngồi ở chỗ kế bên tài xế, chán nản một tay chống cằm: “Anh đột nhiên tới đây làm gì?”
“Chặn cô, lẽ nào không nhận ra sao?”
Có cần nói thẳng như vậy không! Tích Niên tối sầm mặt lại: “Anh chặn tôi làm gì? Tôi đã chọc giận anh sao?”
“Chơi đủ rồi, cũng nên ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi để làm tốt bổn phận của cô." Anh lạnh lùng nói.
Quả nhiên, chạy được hòa thượng nhưng chạy không khỏi miếu! Cô đúng là đi sai một bước, một sai lầm để hận mãi mãi mà, rốt cuộc cái lỗi lầm mà lúc trước mắc phải này còn phải bám lấy cô bao lâu nữa?
“Ban đầu là anh tặng tôi cho Lam Tử Kiên với thân phận hầu gái, mặc dù tôi đã rời khỏi anh ta nhưng anh ta không có chính miệng nói rằng trả tôi về mà!” Tích Niên đảo mắt, nói xoáy vào vấn đề. Hạ Ngôn đến đây chặn cô thì chắc chắn rằng anh đã nhận được tin Lam Tử Kiên đã rời đi.
“Bé cưng, ở bên cạnh anh ta mà không làm được trò trống gì cả, cô bây giờ còn có tư cách hòa giải với tôi sao?” Hạ Ngôn vừa lái xe vừa nói.
Anh quẹo một cái đột ngột, suýt đã hất cô ra khỏi xe, cái đầu đập vào cửa sổ xe. Đây là sự tức giận của anh sao?
Ngẫm lại thì cô xem như đã bị Lam Tử Kiên chơi một vố triệt để, không những tài liệu trộm được là giả, mà ngay cả chiếc chìa khóa quan trọng nhất cũng là giả. Cô còn phải bán mạng hầu hạ anh ta mỗi ngày, đúng là một cảm giác bị người ta bán đi mà còn đếm tiền cho người ta.
“Tôi chỉ hứa đi trộm tài liệu cho anh mà thôi, cũng đâu nói chắc chắn sẽ trộm được bản tài liệu thật. Chuyện này không thể trách tôi được, chỉ có thể trách Lam Tử Kiên quá ranh ma.” Cô nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm, nếu không, cứ nói như vậy thì nói không chừng cô lại rơi vào bẫy của Hạ Ngôn. Đó mới thực sự là vào hố.
“Hừ, bé cưng, cô đúng là có rất nhiều cớ và lý do.”
Tích Niên một tay chống đầu, thật đau đầu: “Dù sao tôi không làm hầu gái chính là không làm nữa. Dù sao tôi cũng đâu có sai, ngay từ đầu là anh ép tôi ký hợp đồng hầu gái, điều đó vốn dĩ là không công bằng, tôi là bị lừa.”
“Vậy làm thư ký của tôi cũng là cô bị lừa sao?” Đôi mắt xanh của anh nghiêng qua.
Tích Niên xoa trán, hai điểm yếu! Nắm chặt cái đuôi nhỏ của cô đến mức gần như không thể thoát ra được.
Hạ Ngôn nói tiếp: “Cô có thể không làm hầu gái nữa, thế thì tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, khôi phục công việc hàng ngày của cô, cho nên kể từ ngày hôm nay, cô mỗi ngày phải đến công ty làm việc như thường lệ.”
Đó không phải như nhau sao? Đến công ty thì cô cũng phải giãy dụa dưới tay của anh… Nếu muốn triệt để thoát khỏi tầm kiểm soát của anh thì chỉ có từ chức!
Không, đợi đã, trong đầu lóe lên hình ảnh của Triệu Khiết Vũ, đúng rồi, đúng rồi…
Còn có chuyện của Triệu Khiết Vũ, cô không thể lỗ mãng rời khỏi tập đoàn Ngải Âu được! Trước tiên phải xem tập đoàn Ngải Âu với Triệu Khiết Vũ rốt cuộc đang bàn luận về chuyện gì!
“Được, đi làm thì đi làm. Dẫu sao cũng tốt hơn là làm hầu gái riêng của anh nhiều.” Tích Niên nhanh chóng đồng ý.
Nhàm chán quay cửa sổ xe xuống, tốc độ của chiếc xe rất nhanh, gió thổi mái tóc cô tung bay, khi mái tóc đen tung bay thì màu đỏ tươi trên cổ cô lộ ra không chút khách sáo.
Đôi mắt xanh nghiêng qua và rơi vào dấu hôn trên cổ cô.
‘Két…’ Thắng gấp một cái.
Đầu cô suýt chút đập vào kính chắn gió phía trước, vừa nãy quẹo đột ngột, bây giờ thì thắng gấp, rốt cuộc anh muốn làm ra nông nỗi gì? Là muốn chơi chết cô sao?
“Hạ Ngôn, anh làm gì vậy? Hôm nay anh đã ăn phải thuốc nổ rồi sao?” Tích Niên mở to mắt, lông mày nhíu chặt lại.
Hạ Ngôn đậu xe ở ven đường, bước xuống mở cửa chỗ ngồi cạnh tài xế của cô ra, trực tiếp lôi cô xuống xe.
Tích Niên trở tay không kịp, hoàn toàn không biết tình hình hiện giờ là chuyện gì, cô bị kéo xuống xe giống như một con rối vậy: “Hạ Ngôn, làm gì vậy, anh muốn làm gì vậy?”
“Suỵt, đi theo tôi.” Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô, tuy giọng điệu rất bình thản nhưng bàn tay to lớn gần như sắp bóp nát cổ tay của cô vậy.
Đau đến cô cau chặt mày lại.
Hạ Ngôn nắm lấy cô bước lên một cầu thang dài trên lối đi bộ, bây giờ còn rất sớm, nơi này gần như không có ai cả. Trông vô cùng vắng vẻ.
Bỗng dưng bị đưa đến một công viên, đây là một công viên công cộng, nhìn xuống là lối đi bộ và làn xe. Dường như vì phải leo cầu thang rất cao nên không có ai đến công viên này.
Các vật dụng thể thao khác nhau được trưng bày trên đó cũng dường như đã có chút rỉ sét, trên mặt đất chất đầy lá rụng và cành cây, trông có vẻ đã rất lâu không có người đến đây vậy. Không chút hơi người.