Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 207




Tích Niên cũng dần dần nhìn theo qua đó, chỉ thấy Đoan Nguyệt từ trong nhà bếp đi ra, anh ấy mặc một bộ quần áo thoải mái và để tóc đen. Điều không thay đổi là chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo trên mặt, vẫn bắt mắt như thế. Hơn nữa còn đôi mắt màu hổ phách quyến rũ dưới chiếc mặt nạ: “Đoan Nguyệt…”

Đoan Nguyệt cầm một ly nước lọc trên tay, vừa uống vừa bước tới, anh ấy đặt chiếc ly xuống: “Về rồi à?” Dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt màu hổ phách đang quan sát cách ăn mặc này của Tích Niên.

Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy, Tích Niên cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là bởi vì bộ trang phục hầu gái này của cô, thực sự hơi khác người.

“Bộ này mặc ở công ty, chưa kịp thay đồ lại.” Tích Niên che bộ đồ đi.

Cố Tiểu Hoại dựa vào sofa, quan sát Tích Niên: “Mẹ ơi, công ty của mẹ làm sự kiện cosplay sao?”

Tích Niên liếc nhìn Tiểu Hoại một cái: “Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ những thứ vớ vẩn, không đứng đắn!” Đúng là không biết thằng nhóc hư đốn này học ở đâu, hay là có cùng một tính tình với ông ba của cậu bé.

Đoan Nguyệt nhìn Cố Tiểu Hoại: “Tiểu Hoại, đi lên lầu đi.”

“Ồ… Được.” Cố Tiểu Hoại nhảy khỏi sofa. Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ cũng đã chịu sự ảnh hưởng của Ly Minh và Ly Tiêu, khi ở trước mặt Đoan Nguyệt Tiểu Hoại cũng trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời.

Tiểu Hoại lon ton đi lên lầu, cậu bé biết một khi Đoan Nguyệt đến tìm mẹ thì chắc chắn là có chuyện quan trọng, cho nên cậu bé chỉ đành tìm chỗ nào hóng mát thì ở chỗ đó thôi.

“Đoan Nguyệt, ngồi đi.” Tích Niên bước đến sofa và nói.

“Tôi không ngồi đâu.”

“Ồ… Vậy anh đột nhiên đến đây là có chuyện gì sao?” Tích Niên thắc mắc hỏi, cũng không ngồi xuống mà đứng một bên hỏi anh ấy.

Đoan Nguyệt đứng trước mặt Tích Niên, lập tức ôm lấy eo của cô: “Ai đã cho cô mặc bộ đồ này.”

“Là, là.” Tích Niên có vẻ hơi do dự, cúi đầu xuống, không ngừng thấp thỏm trong lòng, không biết trả lời như thế nào, trong mắt của cô, Đoan Nguyệt là một người thầy nghiêm khắc, cô cũng tôn trọng Đoan Nguyệt như một người thầy, trên con đường trở thành thợ săn, anh ấy vẫn luôn tận tình dạy dỗ.

“Nói!” Giọng nói nghiêm nghị, kết hợp với sức lực của lòng bàn tay giữ lấy eo cô tăng lên.

Tích Niên lập tức ngẩng đầu lên, cô biết nếu còn không nói ra thì Đoan Nguyệt sẽ tức giận: “Là, Hạ Ngôn.”

“Hả…?” Đoan Nguyệt nheo mắt lại: “Hạ Ngôn cho cô mặc bộ đồ này là muốn cô ở bên cạnh anh ta, làm một cô hầu gái sao?”

“Đây cũng là có lý do cả!”

“Xem ra cô đã quên mối thù của mình rồi.”



“Tôi không có! Chỉ là Hạ Ngôn anh ta đã mất trí nhớ rồi, cho nên tôi không thể xuống tay được.”

“Đừng lãng phí huấn luyện của tôi dành cho cô trong những năm qua, đừng khiến tôi thất vọng!” Đoan Nguyệt dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự nghiêm túc.

Tích Niên gật đầu, lúc đó là Đoan Nguyệt đã cứu cô, kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối, vì vậy, cô mới có thể suôn sẻ hạ sinh Tiểu Hoại, quen biết Ly Minh với Ly Tiêu. Họ đã dành thời gian để huấn luyện cô, năm năm, có thể trở thành thợ săn cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của Đoan Nguyệt.

“Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu, tôi sẽ không để anh, Ly Tiêu, Ly Minh cảm thấy thời gian trong năm năm qua là lãng phí. Đoan Nguyệt hãy tin tôi.”

Khóe miệng của Đoan Nguyệt nhếch lên một nụ cười: “Tôi nghe nói, sau khi cô trở về thì không tiếp tục làm công việc của thợ săn nữa.”

“Ừm. Vì tôi định tìm một công việc bình thường để làm trước, sau khi cuộc sống của mình ổn định được một thời gian thì tôi mới tiếp tục làm công việc của thợ săn.” Chỉ là tại sao cô lại xui xẻo như thế, lại tìm đến công ty của Hạ Ngôn nên mới thành ra sóng gió không ngừng ập đến.

“Thế giới của thợ săn là rất khốc liệt, nếu bỏ bê quá lâu thì cô sẽ bị loại bỏ.”

Tích Niên cúi đầu xuống lắng nghe lời răn dạy như một đứa trẻ phạm lỗi vậy: “Tôi biết rồi.”

“Cầm lấy!” Đoan Nguyệt lấy ra một bức ảnh.

Tích Niên nhận lấy bức ảnh rồi nhìn xem, là một chiếc chìa khóa màu bạc, kiểu dáng có phần giống cây thánh giá, trên chìa khóa có một sợi dây chuyền màu bạc, giống như có thể treo chìa khóa lên vậy: “Đây là cái gì?”

“Chìa khóa.”

“Chìa khóa? Chìa khóa này có tác dụng gì? Cho tôi thứ này làm gì?”

“Đây là ủy thác thợ săn mà tôi đã nhận cho cô ở Trung Quốc, chính là đi lấy cắp chiếc chìa khóa này.” Đoan Nguyệt nói.

Tích Niên cẩn thận nhìn bức ảnh: “Ồ, được, vậy chìa khóa này đang ở trên người của ai?” Cô thắc mắc hỏi, cô phải nhân lúc ban đêm rảnh rỗi để đi lấy cắp.

“Không biết.”

“Hả? Không biết thì tôi đi lấy cắp bằng cách nào?”

“Theo tin đáng tin cậy thì sau khi chiếc chìa khóa này lưu lạc đến Trung Quốc thì không biết đã đi đâu.”

“Trung Quốc lớn như vậy, anh muốn tôi tìm ở đâu trong biển người mênh mông chứ? Làm sao có thể tìm được?” Đây hoàn toàn là một đơn ủy thác không thể hoàn thành.

“Vậy thì phải trông cậy vào cô rồi! Cô biết tại sao trên đời này lại có thợ săn không?” Đoan Nguyệt hỏi, trong giọng nói mang theo sự nghiêm nghị.



Nếu cô không thể trả lời được thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích nặng nề: “Bởi vì trên đời này có quá nhiều việc mà người bình thường không thể làm được, cho nên cần thợ săn để làm.” Cho dù là ánh sáng hay là bóng tối, cũng sẽ có những điều vượt ngoài khả năng của con người, và thợ săn chính là muốn biến không thể thành có thể, chuyên làm những chuyện tưởng như không thể trên thế giới.

“Cô còn nhớ là tốt!”

Tích Niên cúi đầu xuống không lên tiếng nữa, đây gần như là mò kim đáy biển, nếu không thể tìm được chìa khóa, vậy thì cô chính là một thợ săn không đạt chuẩn, vì vậy không cần biết có bao nhiêu khó khăn, cô cũng phải nghiến răng chấp nhận.

Bầu không khí lạnh lùng đi rất lâu, cô mới nói: “Anh đến Trung Quốc khi nào vậy, đã ăn cơm chứ? Có cần tôi đi nấu cơm cho anh ăn trước không?”

“Không cần.” Đoan Nguyệt nói xong thì định rời đi.

“Anh phải đi rồi sao? Đã đến đây rồi, hay là ở lại thêm vài ngày nữa.”

“Không, tôi còn việc khác phải làm.”

“Ồ…” Sau khi đưa Đoan Nguyệt đến cửa và nhìn vị thầy nghiêm nghị này rời đi, Tích Niên mới thở phào nhẹ nhõm. Năm năm qua, cho dù đã tu luyện được dũng khí không sợ trời không sợ đất, có một cái đầu, một cái mạng, một cái lá gan, nhưng quả nhiên vẫn không có sự tự tin khi đối mặt với ‘thầy’.

Phù…

Tích Niên hít thở sâu vài cái, ngồi xuống sofa, liếc nhìn bức ảnh chìa khóa rồi đốt nó đi.

“Tiểu Hoại, con có thể xuống lầu rồi!” Sau khi đốt đồ xong, Tích Niên lớn tiếng kêu nhưng vẫn chưa thấy con trai đáp lại, cô tiếp tục kêu lớn: “Tiểu Hoại, mau xuống đây đi, lát nữa sẽ nấu cơm cho con ăn!”

Cô đã kêu vài tiếng cũng không có động tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy? Con trai đã ngủ ở trên lầu rồi sao?

Tích Niên thắc mắc đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ của con trai ra.

Vồ một cái, cô bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, Tích Niên vẫn chưa kịp phản ứng lại thì người đó đã ôm chặt lấy cô: “Cô nhóc thối, tôi rất nhớ cô.”

Trái tim của Tích Niên đập thình thịch vài cái: “Cậu nhóc thối.”

“Anh Nguyệt đã đi rồi chứ?”

“Đi rồi.”

Ly Minh lúc này mới buông Cố Tích Niên ra, đôi tay dài xoay vài vòng rồi ngã xuống giường: “Đi rồi thì tốt, cô nhóc thối, tôi lén lút đi theo tới đây đó.”