Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 203




Cái gì mà bí ẩn như vậy, tài liệu tuyệt mật của công ty sao? Cho dù là tài liệu tuyệt mật thì cũng không đến lượt một thư ký mới nhậm chức không bao lâu như cô xem chứ.

Cô mở tập tài liệu da bò ra với sự tò mò, lấy tài liệu bên trong ra, đôi mắt phượng khẽ lướt qua ‘Hợp đồng hầu gái. Bên A sẵn lòng trở thành hầu gái chuyên dụng cho bên B, thời hạn trong ba mươi ngày. Điều khoản hầu gái, thứ nhất, hầu gái bên A phải tôn xưng bên B là chủ nhân, thứ hai, hầu gái bên A phải ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân bên B. Thứ ba, hầu gái bên A phải… Thứ tư…’

Nhìn bản hợp đồng hầu gái khó hiểu này, còn có điều khoản hầu gái, Tích Niên cau mày lại rồi đặt bản hợp đồng xuống: “Anh cho tôi xem cái này để làm gì? Lẽ nào đây là kế hoạch mới đưa ra của công ty các người sao?”

Đôi mắt xanh lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: “Xem tiếp phía dưới đi.”

Cái quái quỷ gì vậy! Cô không có hứng thú với hầu gái gì đó, cho cô xem cái này làm gì? Đôi mắt phượng bất lực nhìn lướt phía dưới.

‘Hầu gái bên A: Cố Tích Niên. Chủ nhân bên B: Hạ Ngôn.’

Cái gì? Hầu gái bên A, Cố Tích Niên?

“Hạ Ngôn, anh làm gì vậy? Tự dưng làm bản tài liệu này làm gì? Còn dùng tên của tôi, đây liên quan gì đến tôi chứ?” Cô buồn bực nói lớn, trong mắt mang theo sự tức giận sâu sắc.

Nhưng hay tay anh chống cằm, nhàn nhã ung dung nói: “Hửm? Lẽ nào cô không nhìn thấy một dấu vân tay đóng ở phía trên tên cô sao?”

Tích Niên liếc nhìn một cái, quả thực có một dấu vân tay, nhưng liên quan gì đến cô! Trưng ra một dáng vẻ cao ngạo và chuyện không liên quan đến mình: “Liên quan gì đến tôi?”

“Hì… Cô đã quên? Hay là đã mất trí nhớ rồi?”

Trước sự chất vấn của anh, Tích Niên trợn mắt, cô thực sự rất ngại khi nói rằng, anh trai à, bây giờ người mất trí nhớ là anh đó. Anh còn không biết xấu hổ nói người khác sao.

Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô đã nhớ ra chuyện ở buổi lễ ngày hôm qua. Lại liếc nhìn dấu vân tay của mình, không phải chứ!

“Không phải chứ! Đây là…!” Cô mở to mắt nhìn bản hợp đồng hầu gái đó.

Nhưng đổi lại là một nụ cười lạnh lùng của anh: “Xem ra cô đã nhớ ra rồi, thích không? Giải thưởng bí ẩn này.”

“Cái đệch.” Hiếm khi cô chửi thề nhưng hôm nay cũng không nhịn được âm thầm nguyền rủa một tiếng, cái đệch cái đệch, làm cái gì vậy? Không phải giải thưởng bí ẩn Tổng giám đốc đã nói trước sao? Không phải là phần thưởng sao? Ngay cả khi cô hoàn toàn không mong đợi nó sẽ là phần thưởng gì, nhưng cũng không cần phải chơi cô như vậy chứ, đây hoàn toàn không phải là phần thưởng gì cả, mà là trừng phạt!

Đột nhiên Cố Tích Niên đứng dậy, đập thẳng bản hợp đồng này lên bàn: “Có ý gì? Hạ Ngôn, anh cố tình chơi tôi sao? Cái gì mà hợp đồng hầu gái, cái gọi là giải thưởng bí ẩn của Tổng giám đốc chính là bảo tôi làm nô lệ của anh à?”



“Ừm hửm…”

“Anh… Anh thật quá đáng, anh đây hoàn toàn là lừa gạt buôn bán!”

“Vậy thì sao?”

“Hừm!” Tích Niên cầm bản hợp đồng lên, xoẹt xoẹt xoẹt xé nó tan tành: “Đối với thứ lừa đảo như vậy, đương nhiên là phải tiêu hủy sạch sẽ!”

Hạ Ngôn cười nhạo: “Cục cưng à, đó chỉ là một bản dự phòng mà thôi.”

“Anh…”

“Tôi tin cô là một người có trách nhiệm với chính mình, cho nên bản hợp đồng đã ký kết, cô cũng sẽ thực hiện điều khoản trong hợp đồng.”

“Đây là điều khoản bất bình đẳng, tại sao tôi phải làm chứ! Hơn nữa, tôi vẫn là nhân viên trong công ty của anh, anh yêu cầu tôi làm hầu gái của anh cả ngày, vậy tôi làm sao đi làm?”

“Tôi cho phép cô nghỉ làm trong ba mươi ngày này, toàn tâm toàn ý làm tốt nhiệm vụ hầu gái của cô!” Anh nở nụ cười gian xảo.

Tích Niên tức giận đến ngứa răng: “Anh không phải đã lập sẵn bẫy từ trước rồi chờ tôi nhảy xuống chứ, trước đó khi thiết kế buổi lễ, tôi chưa từng nghe nói đến có giải thưởng bí ẩn của Tổng giám đốc gì đó, anh cố tình chơi khăm tôi đúng không!”

“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả! Lẽ nào cô muốn tôi đưa bản hợp đồng này cho Cố Tiểu Hoại của cô xem, để cậu bé biết mẹ mình là một người không giữ lời hứa, không tuân thủ hợp đồng sao?”

Cô nhịn! Hít một hơi thật sâu, với thân phận là thư ký cũng không chắc có thể ở bên cạnh Hạ Ngôn mỗi ngày để điều tra chuyện giữa anh với Triệu Khiết Vũ, nhưng nếu với thân phận là hầu gái thì dường như có thể tiếp cận nhiều hơn nữa, cho dù chỉ là mối quan hệ trên công việc nhưng dù sao đó cũng là quan hệ mà!

Đảo mắt một cái: “Được, tôi biết rồi. Tôi làm là được chứ gì?” Tuy viện cớ Triệu Khiết Vũ để an ủi bản thân, nhưng trăm sai ngàn sai cũng là lỗi của cô khi đó không có để tâm đến, nếu tối qua cô nghiêm túc hơn chút, nghiêm nghị hơn chút, đoán chừng sẽ không gây ra chuyện như hiện giờ.

Hạ Ngôn lấy một cái hộp ở bên cạnh ra, ném chiếc hộp cho cô: “Mặc vào.”

“Cái gì vậy?”

“Thứ cô nên mặc.”



Thứ cô nên mặc? Tích Niên cầm chiếc hộp rồi mở ra, mọi thứ giống như những gì anh dự liệu vậy, cô như con châu chấu nhảy vào hố sâu. Trong một thời gian ngắn nó vùng vẫy cũng không ra khỏi cái hố lớn sâu thẳm này.

Đó là một bộ đồ hầu gái kiểu ngắn, chiếc váy rất ngắn và có rất ít vải, nếu không phải có cách may và họa tiết rườm rà thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là kiểu trang phụ nữ tình thú không tốt.

Bàn tay run rẩy lấy bộ quần áo hầu gái trong hộp ra: “Anh muốn tôi mặc cái này sao?”

“Hãy đọc kỹ bản hợp đồng.” Một câu phản bác khiến cho Tích Niên không biết nên trả lời như thế nào.

“Lẽ nào tôi phải mặc cái này ngay bây giờ sao?”

“Chứ sao? Cô không còn nhiều thời gian nữa, thay quần áo trong vòng năm phút, hay là… Cô muốn tôi thay cho cô?” Khóe miệng của anh nhếch lên một tia giễu cợt.

“Không cần làm phiền anh! Tôi tự làm.” Tích Niên hít một hơi thật sâu, cầm chiếc hộp đi vào nhà vệ sinh bên cạnh, vừa vào nhà vệ sinh thì cô lập tức cầm bộ quần áo đi qua đi lại.

Lẽ nào thực sự phải mặc loại trang phục hầu gái này đi qua đi lại trong công ty và trên đường phố sao?

Chết tiệt, cũng tại ngày hôm qua Hạ Ngôn đã lừa gạt cô ký vào bản hợp đồng hầu gái đó, nếu không thì cũng sẽ không lật thuyền ở trong mương như vậy!

Nghĩ vậy, cô buồn bực đấm vào tường một phát.

Mặc dù cô cũng từng mặc trang phục hầu gái, chẳng hạn như lúc ở nhà họ Cung, nhưng trang phục hầu gái cũng là loại trang phục kiểu Âu dài và bảo thủ, loại trông rất nghiêm chỉnh, còn bộ trang phục hầu gái này.

Tích Niên cởi quần áo của mình ra rồi mặc vào, nhìn mình trong gương, cổ áo là loại vai ngang, để lộ vai và xương quai xanh ra.

Phần thân trên rất vừa vặn, xen kẽ loại vải màu đen với màu trắng, còn ngập tràn hoa văn ren, trông rất tinh xảo.

Về phần thân dưới, chiếc váy rất bồng bềnh, tổng cộng có khoảng bốn năm lớp, trông rất giống kiểu váy xếp tầng, tuy bồng bềnh nhưng trông không mập mạp chút nào, thay vào đó lại rất sang trọng, chỉ là hơi ngắn. Nhưng điều may mắn là Tích Niên đã xoay vài vòng cũng không có chỗ nào khiến cô lộ hàng. Như vậy thì yên tâm rồi.

Đây là lần đầu tiên cô mặc trang phục hầu gái như vậy, cứ cảm thấy hơi xấu hổ. Cô che mặt lại, phải làm sao đây, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ để ra ngoài gặp Hạ Ngôn.

Mặc như vậy, thực sự hơi khó xử.

Che trán lại, Tích Niên không ngừng xoa huyệt thái dương, những ngày tháng như vậy hình như còn phải trải qua một tháng đấy? Cô phải sống sao đây?