Hạ Ngôn chậm rãi bước lên sân khấu, đây là giải thưởng lớn bí mật do anh ban bố, đương nhiên cũng do anh tự tay rút thăm, đưa tay bỏ vào trong rương, lấy ra một từ giấy từ trong rương đưa cho người dẫn chương trình.
“Thời khắc kich động đã đến, bây giờ chúng ta sẽ lập tức công bố người nhận được giải thưởng lớn thần bí này là ai.” Người dẫn chương trình mở tờ giấy ra.
Ban nhạc bắt đầu tấu lên khúc nhạc khiến người khác khẩn trương, ánh đèn xung quanh cũng tối xuống trong nháy mắt, chỉ lưu lại ánh đèn trên sân khấu, sau đó ánh đèn dưới sân khấu cũng đung đưa!
“Người nhận dược giải thưởng lớn của tổng giám đốc chính là… Cố Tích Niên của tổ thư ký! Mọi người hãy chúc mừng!” Người dẫn chương trình lớn tiếng,
Ánh đèn chiếu tới trên người Cố Tích Niên, ngay sau đó ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn về phía cô.
Tích Niên trợn to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn lên sân khấu, không thể nào? Trùng hợp như thế, lấy được một tờ giấy là cô nhận được phần thưởng này?
“Bây giờ, chúng ta xin mời cô Cô may mắn này lên sân khấu nhận giải!”
Dưới ánh mắt của mọi người, Tích Niên mơ hồ trở thành đối tượng tấn công, cảm thấy lui cũng khó, gần cũng khó, từng ánh mắt đều như sói như hổ.
Chí có Diệp Thanh vui vẻ đẩy Tích Niên một cái: “Tích Niên, quá tuyệt vời, chị mau đi đi!!”
“À… à…” Không thể làm gì khác hơn là lê bước chân đi lên sân khấu, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Hạ Ngôn trên sân khấu, chẳng phải ông trời muốn kéo vận mệnh của cô và anh dínhb với nhau sao? Lại khiến người này rút được tên cô dễ dàng như thế.
Còn ở dưới sân khấu, Cung Nhược Hàn sâu xa nhìn bóng lưng của Cố Tích Nien, trong mắt dường như mang theo cảm xúc khác thường, sắc mặt cũng trở nên cứng lại.
Chật vẩt đi lên sân khấu, cô vô cùng chắc chắn, mấy ánh mắt này chắc chắn không phải là ánh mắt chúc phúc, cô vừa cướp hạng nhất trong trò chơi, bây giờ lại được bóc trúng nhận giải thưởng lớn thần bí, hôm nay cô gặp may sao?”
“Chúc mừng cô.” Hạ Ngôn đi tới, lạnh như băng nói.
“Ha ha.” Tích Niên lúng túng cười một tiếng, luôn cảm thấy hôm nay giọng điệu của Hạ Ngôn rét lạnh hơn bình thường khiến người nghe vô hình cảm thấy có chút rợn tóc gáy.
Giải thưởng lớn thần bí là cái gì thế?
Hạ Ngôn chậm rãi lên tiếng: “Liên quan tới giải thưởng lớn thần bí này, nếu dùng thần bí để nói vậy thì chắc chắn có nguyên nhân. Tới đây, đưa tay ra.”
Tích Niên đưa tay ra, muốn chơi cái gì thế? Giải thưởng lớn thần bí? Lại có bao nhiêu thần bí?
Chí thấy mấy nhân viên búowc lên, trong tay cầm mấy tờ giấy, còn một người cầm mực đỏ trong tay. Hạ Ngôn nắm tay Tích Niên, cứng rắn để ngón tay cô ấn xuống mực đỏ.
“Này, đang làm gì thế?” Tích Niên kinh ngạc, muốn chóng rút tay lại. Còn chưa kịp nghĩ gì, ngón tay ấn xuống mực đỏ đã in dấu lên tờ giấy.
Sau khi lăn tay lên tài liệu, Hạ Ngôn phất tay tỏ ý bảo nhân viên làm việc có thể đi xuống. Mà cô giống như đột nhiên bị bán không giải thích được, ngơ ngác đứng trên sân khấu.
Tích Niên trợn mắt nhìn Hạ Ngôn: “Tại sao tôi phải lăn tay? Tôi cũng chưa xem qua.”
“Cái đó là tài liệu liên quan tới phần thưởng lớn thần bí kia.”
Cô giang tay ra: “Thế phần thưởng đây?”
“Nếu đã là phần thưởng thần bí đương nhiên không để lộ trước mặt mọi người rồi, sau khi đi làm sẽ âm thầm gửi cho cô.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt màu xanh da trời liếc nhìn cô. Lúc hai người đối mặt, anh lạnh lùng cười một cái, xoay người đi xuống sân khấu.
Người dẫn chương trình đi tới bên cạnh Tích Niên: “Tới đây, mời cô Cố đến giữa sân khấu!” Người dẫn chương trình nói chuyện, kéo Tích Niên đến giữa sân khấu.
Nơi này có thể nhìn xuống những người ở dưới sân khấu, quét mắt một cái, trong mắt mọi người đều tràn đầy sự nghi ngờ, cũng không biết rốt cuộc phần thưởng lớn thần bí này là cái gì.
Nhưng đã gọi là phần thưởng lớn thần bí của tổng giám đốc, nếu là phần thưởng của tổng giám đốc thì chắc chắn là quan trọng, nhất định sẽ còn lợi hại hơn phần thưởng trò chơi gấp trăm lần. Điều này cũng không khỏi khiến người ta nghĩ đến.
Ánh mắt hâm mộ muốn vượt qua Cố Tích Niên, đặc biệt là phái nữ, lông mày cũng sắp nhíu lại thành một khối, dựa vào cái gì lại mà cô gái họ Cố kia lại được ông trời chiếu cố như thế? Vừa rồi lúc chơi trò chơi lại chơi với cậu Hàn, đương nhiên bạn xứng đáng có được hạng nhất, còn để người phụ nữ kia được lợi. Bây giờ lại càng ngạo mạn hơn, giải thưởng lớn của tổng giám đốc đều bị cô đoạt lấy, thật sự không biết rốt cuộc hôm nay gặp phải vận cứt chó gì mà lại may mắn như thế.
Bao nhiêu ánh mắt hâm mộ và ghen tị đều hiện lên, không còn cách nào khác, dù ít dù nhiều ai lại không có sự ghen tị trong lòng chứ.
“Mọi người hãy nhiệt liệt chúc mừng cố Cố!” Quà cầu trên đỉnh đầu bật mở, một dải băng lụa từ bên trong rơi xuống. Tiếng cổ vũ bay lên khắp nơi nhưng cô lại không có chút gì.
Vui vẻ, mang theo cảm giác ăn mừng bước xuống sân khấu.
“Tích Niên, Tích Niên!” Diệp Thanh nhảy một cái rồi lại một cái tới, cầm lấy hai tay của cô: “Tịch Niên, chúc mừng chị, vận may của chị thật tốt!”
“Được không?”
“Đúng thế, trong nhiều nhân viên như thế, chỉ có một mình chị nhận được phần thường lớn của tổng giám đốc.”
“Haizz…” Tịch Niên thở dài một cái.
“Đây là chuyện tốt, chị than thở gì thế?” Diệp Thanh khó hiểu nhìn cô.
Tích Niên bất lực lắc đầu một cái: “Chuyện không tốt, bây giờ mới chầm chậm bắt đầu.”
“Chuyện không tốt, chuyện gì?” Diệp Thanh hỏi.
“Em nhìn đi.” Tích Niên nhìn về một bên, chỉ thấy mấy người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi về phía cô, người đi đầu chính là một người phụ nữ cầm ly rượu trong tay.
Diệp Thanh cùng nhìn sang, đám phụ nữ khí thế hung hăng đi tới trước mặt bọn họ, cô ta bị doạ lập tức sững sốt, chỉ thấy người phụ nữ đi đầu, cầm ly rượu vang trong tay, đột nhiên hất tay về phía Tích Niên!
Trong dự liệu, Cô Tích Niên vội vàng nâng tay lên: “Cô gái, sao lại tức giận như thế, không hợp uống rượu thế thì đổi sang trà đi.”
“Con khốn này, rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì để quyến rũ giám đốc?”
“Cô gái, mong cô giữ miệng sạch sẽ một chút.” Tích Niên nắm chặc cổ tay cô ta, cứng rắn không để rượu vang hất về phía mình.
“Đối với kiểu phụ nữ không sạch sẽ như cô, tôi còn cần phải nể mặt cô sao? Ha, đúng là buồn cười, không phải cô chỉ có dáng vẻ đẹp mắt sao, ha! Chẳng qua cũng chỉ là một hồ ly tinh quyến rũ người khác mà thôi. Quyến rũ tổng giám đốc, không biết xấu hổ!”
Diệp Thanh không nghe nổi nữa, đứng lại đi tới định đánh lại, nhưng Tích Niên lại nhìn chòng chọc cô ta ánh mắt tựa như muốn nói cô ta không cần ra mặt cho cô.
Tích Niên bình thản nói: “Cô gái, nếu có bản lĩnh, cô đi quyến rũ đi, không có ai cản cô cả. Nhưng cô có thành công hay không, phải dựa vào vấn đề bản lĩnh!”
“Cô!”
“Nếu không có bản lĩnh, cũng đừng ríu ra ríut rít bên tai tôi, chỉ khiến tôi cười nhạo cô mà thôi.” Nắm người kia, chợt hất cô ta sang một bên.
“A…” Người phụ nữ kia lảo đảo ngã ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng của Tích Niên trở lại bình thường, cô chậm rãi nghiêng người sang bên cạnh, vừa xoay người… bên kia không kịp ứng phó lại hất đổ một ly rượu vang.