“Đừng cáu giận? Là ai cáu kỉnh trước nhỉ? Cô có biết không? Bất kể ai cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói, hành động mà mình đã làm!”
Trương Cảnh Nhi cắn chặt môi, sau một hồi im lặng, mới căn răng, cứng ngắc nói: “Được, tôi sai rồi, tôi sai rồi đã được chưa? Xem như tôi xin lỗi cô, thế đã được chưa?”
Tích Niên chống cằm không nói: “Cảnh Nhi, cô còn nhớ, năm năm trước câu nói tôi thích nhất không?”
Trương Cảnh Nhi sững người, nguyên tắc đối đãi của Cố Tích Niên, ăn miếng trả miếng, có thù ắt báo. Nhiều năm trôi qua, cô vẫn không thay đổi sao? Cuộn chặt nắm đấm: “Xem như tôi… như tôi… cầu xin cô.”
Cô từng nói “Tôi sẽ bắt cô phải cầu xin tôi” thì ra là thế này.
Cố Tích Niên cũng sớm đã tính toán được chuyện này, nên từ đầu cô đã không sử dụng tiền để chuẩn bị gì, chờ tới khi ngân sách từ chỗ Trương Cảnh Nhi chuyển tới, mới bắt đầu sắp xếp, chỉ là thời gian gấp gáp hơn thôi.
Nhưng tập đoàn Ngải u, là một công ty lớn, nhân tài rất nhiều, mọi phòng ban đều vô cùng coi trọng lễ kỷ niệm của công ty, nên về cơ bản đã sớm sắp xếp xong mọi việc về lễ kỷ niệm rồi.
Nháy mắt, đã tới cuối tuần. Hôm nay là lễ kỷ niệm công ty, tất cả các nhân viên lấy hình thư tăng ca để tham gia buổi lễ.
Diệp Thanh lần đầu tiên tới nhà của Tích Niên.
“Tích Niên, cô trang điểm cho tôi thành thế này có được thật không vậy?” Diệp Thanh do dự hỏi, ngắm bản thân trong gương, một chiếc váy dài màu xanh da trời, dài tới mắt cá chân. Trên váy là từng dải hoa quấn lấy nhau, vị trí eo chiết lại rất nhỏ. Trông vừa trong sáng vừa thanh lịch.
Khuôn mặt trang điểm trang nhã, tóc xoã tung. Ở một bên tết một bím tóc, cài thêm một chiếc kẹp tóc lấp lánh. Trông rất giống một thiếu nữ nhà quý tộc.
“Chị Diệp Thanh, đẹp quá à!” Cố Tiểu Hoại đứng bên cạnh nói.
“Ừ.” Tích Niên cũng gật đầu, mặc dù bình thường không trang điểm, nhưng dáng dấp của Diệp Thanh có phong thái của con cưng trong nhà, quả là một viên ngọc quý cần được từ từ mài giũa, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng hơn đứt mấy cô nàng trang điểm loè loẹt của bộ phận thư ký.
Diệp Thanh đi giày cao gót vào, “Bịch” một cái ngã xuống sàn, nằm sấp ngẩng đầu nhìn Tích Niên: “Em không quen đi giày cao gót.”
Tích Niên bất đắc dĩ ngồi xuống, kéo Diệp Thanh dậy: “Có người nói, tự tin của phụ nữ toát ra từ
Khoảnh khắc bước trên giày cao gót đấy, em chỉ cần tự tin là được rồi.”
“Dạ.” Diệp Thanh bắt đầu học đi qua đi lại trong nhà Tích Niên, mà Cố Tiểu Hoại thì hay lắm, đứng bên cạnh làm một giáo viên nhỏ. Chỉ huy khá phết, chỉ một lát sau, Diệp Thanh đã có thể đi nhảy thoải mái trên giày cao gót.
Lễ kỷ niệm của công ty bắt đầu chập tối, từ chiều, Tích Niên đã rời nhà rồi, bèn dặn dò con trai: “Ở nhà ngoan đấy nhé, trên bạn có cơm, cho vào lò vi sóng quay lên là được, không được ra ngoài chơi lung tung đâu đấy.”
“Dạ, thưa mẹ. Nếu thấy chú đẹp trai ý, thì phải nhớ gửi lời chào chú đẹp trai cho con đấy.”
“Biết rồi!” Thật không biết vì sao con trai lại thích Hạ Ngôn đến thế, chẳng nhẽ đây đúng là mối liên kết giữa cha và con sao? Hầy…
Là công ty xí nghiệp top 3 Trung Quốc, mức độ xa xỉ của lễ kỷ niệm tập đoàn Ngải u phải dùng từ kinh diễm để hình dung.
Trên đại sảnh hoành tráng lộng lẫy, treo đen lồng tinh xảo màu hổ phách, trên đen có tua rua khẽ lay động, phối hợp rọi trên nền nhà lấp lánh và màn che bằng nhung màu vàng, vừa tới đây, đã tạo cho người ta cảm giác mơ màng ngơ ngẩn! Ngoài ra, còn dàn hoà âm giao hưởng hoành tráng. Dàn nhạc chiếm trọn một góc, họ đều mặc âu phục nghiêm chỉnh. Người chỉ huy còn mặc áo đuôi tôm.
Một bên còn đặt đàn dương cầm thuỷ tinh, một cô gái ngồi trên đàn thuỷ tinh, đôi tay lướt nhanh trên phím đàn, phát ra những nốt nhạc tao nhã và dễ nghe.
Mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện dàn giao hưởng được mời tới đây, đều là người nổi tiếng cả. Nháy mắt buổi lễ mừng trở thành một buổi dạ hội sang trọng.
Hai bên đặt bàn ăn dài, điểm tâm tinh xảo khiến người ta yêu thích. Người phục vụ mặc trang phục thống nhất cầm khay đi qua đi lại giữa đoàn người.
Mặc dù vừa mới tới sáu giờ, nhưng người tới công ty, đã khá đủ rồi, đàn ông mặc u phục, phụ nữ lại trăm hoa khoe sắc, khoác lên mình bộ cánh đẹp nhất, càng thú hút ánh nhìn trong buổi lễ mừng hơn.
“Này, cậu xem, kia chẳng phải hoa khôi Trương Cảnh Nhi của công ty ta đấy sao!” Trong nhóm người có vài người bắt đầu bàn tán, ánh mắt của mọi người đều nhao nhao tụ lại trên người của Trương Cảnh Nhi vừa mới vào cửa.
Cô ta mặc một bộ lễ phục cổ chữ V màu tím, ẩn hiện đường công danh, độ rủ của váy rất đẹp, như bó sát vào cơ thể. Tà váy sau mỗi bước đi đều như gợn sóng
Màu tím vậy. Trương Cảnh Nhi là hoa khôi phòng tài vụ, vì xinh đẹp nên được bầu là cô gái xinh đẹp nhất trong công ty, nên có một số người bắt đầu nói cô là hoa khôi của công ty.
Ánh mắt của hội đàn ông cũng không rời ra khỏi người Trương Cảnh Nhi nổi: “Chậc chậc chậc, cô nhìn dáng dấp giám đốc Trương nhà người ta kìa, vô cùng phương Tây lại có chiều sâu, lạnh lùng cao quý hết sức! Trông khác hẳn đám thường dân các cô!”
Nói rồi, còn liếc nhìn cô gái đứng cạnh.
“Xì, chẳng qua chỉ là cô ta xinh đẹp hơn một tí thôi mà! Cái gì mà vô cùng phương Tây lại có chiều sâu chứ? Tôi thấy chẳng qua cũng là, thứ giàu mà không có tố chất thôi, làm ra vẻ em gái trà xanh.”
“Nói nghe mùi chua quá ta! Mơ được thế đâm ghen ghét chứ gì! Đây mà là “Chỉ xinh đẹp hơn một tí” ấy hả! Toàn công ty chúng ta, chỉ có giám đốc Trương là xinh đẹp nhất thôi, cô còn dám nói có ai xinh đẹp hơn cô ấy sao? Cái danh hoa khôi này rất xứng với tên đấy.”
Trương Cảnh Nhi gần như chiếm hết ánh nhìn của nửa số người trong buổi lễ kỷ niệm, cô ta rất hưởng thủ ánh mắt dõi theo và bàn luận của những người này. Cũng thích cảm giác được tung hô giữa đám đông, có phong thái như nữ hoàng dạ hội.
Tới nơi này, dương như là bầu trời riêng của mình cô vậy, khoé miệng Trương Cảnh Nhi cong lên nụ cười tự tin.
Mà lúc này…
“Ê, cô xem bên kia là ai vậy? Đẹp quá đi mất!” Đột nhiên có một người chỉ về phía cổng.
Nhìn sang, chỉ thấy Diệp Thanh mặc váy màu lam.
Hội nhân viên nam quan sát tĩ mỉ: “Nom trong sáng xinh xắn quá ta! Được đấy nhỉ, công ty từ khi nào có thêm một cô bé xinh tươi vậy nhỉ? Trông giống một bé thỏ trắng ghê. Nhưng… Nếu so sánh với giám đốc Trương của chúng ta, thì còn kém một chút nhỉ!”
“Vẫn còn kém? Xinh quá luôn ấy! Trương Cảnh Nhi có là gì? Công ty chúng ta có ai đẹp như thế à?” Ánh mắt của một người khác nhìn chăm chú.
Tích Niên đứng bên cạnh Diệp Thanh vừa mới ngồi xuống chỉnh váy, khi vừa đứng dậy, lọt vào tầm nhìn của mọi người. Vì mới vào công ty chưa lâu, nên ngoài bộ phận thư ký ra, cũng không có nhiều người biết cô.
Ánh mắt những người ban nãy dõi theo Trương Ảnh Nhi, lập tức chuyển sang Cố Tích Niên.
Cô mặc váy hở vai, khuyên tai bươm bướm tua rua dài chạm tới bả vai, tinh tế khó tả, còn thu hút ánh nhìn. Bước đi uyển chuyển chậm rãi, càng tôn lên làn da mịn màng.