Trong phòng ngủ.
“Những thứ này, cô có thích không?” Cung Lâm hỏi.
“Rất thích.” Tích Niên nhàn nhạt nói.
Cung Lâm nói: “Haha, vậy cô thấy món nào ở chỗ tôi, có giá trị sưu tầm nhất?”
“Cái này.” Cô đưa tay chỉ một con dao găm nằm trong tủ trưng bày riêng, đó là một con dao găm màu vàng, phía trên được khảm hồng ngọc, còn dùng kim cương điểm xuyết, để vỏ dao trông vô cùng bắt mắt.
Cung Lâm ngồi trên ghế sô pha: “Haha, thật là có con mắt tinh tường, vậy dao găm đáng giá nhất, kim cương và ngọc được thêm phía trên trị giá không ít tiền, cũng là vật sưu tầm quý giá nhất của tôi.”
Tích Niên chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Nhưng anh ta lại chuyển đề tài: “Chẳng qua, nếu cô Cố thích, tôi có thể dâng cả hai tay!”
Đôi mắt cô chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cái này không được. Món đồ quý giá như vậy, tôi không dám nhận.”
“Không sao, cô cứ nhận đi, đây là một chút lòng thành của tôi.” Cung Lâm cười vui vẻ, đứng dậy, đi đến trước tủ trưng bày đó, lấy con dao găm quý giá đặt vào lòng Tích Niên.
Tích Niên vội từ chối: “Không không không, tôi thực sự không cần, cảm ơn ý tốt của ngài.”
“Nhận đi, nhận đi!” Cung Lâm tận tình khuyên bảo, ta chậm rãi chạm đến eo Tích Niên.
Cô lập tức lùi lại một bước, tránh xa sự đụng chạm của hai tay anh ta: “Ngài Cố Lâm, ngài làm gì vậy?” Cô có thể cảm nhận được, sự đụng chạm vừa rồi tuyệt đối không phải là vô ý, mà là cố tình.
Cung Lâm cười: “Cô còn chưa hiểu sao?”
“Phải hiểu cái gì?” Tích Niên lạnh lùng nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hai mắt cũng trở nên sắc bén, lời nói như vậy, đã đưa cục diện rơi vào bầu không khí bất thường.
Cung Lâm đi đến gần Tích Niên, đưa tay sờ lên mái tóc đen dài của cô: “Tôi là cậu cả của nhà họ Cung, đồ tôi có được, nhiều hơn em trai tôi rất nhiều. Em trai tôi cho cô bao nhiêu món, tôi có thể cho cô bao nhiêu món.”
“Ngài Cố Lâm, lời này của ngài có ý gì!” Lời này cũng không phải thắc mắc, mà là chất vấn, đối mặt với tình huống căng thẳng, Tích Niên vô cùng bình tĩnh.
“Mọi người đều là người thông minh, tôi tin cô Cố sẽ không hiểu mà giả vờ hiểu, như thế nào, tôi nghĩ con dao găm này, cũng đủ khiến cô yêu thương nhung nhớ.”
Cố Tích im lặng.
Sau khi do dự một lúc lâu mới nói: “Con dao găm này quả thực rất quý giá, nhưng tôi là bạn gái của em trai anh, anh làm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Ai có bản lĩnh, thì phụ nữ sẽ theo người đó. Em trai tôi không có bản lĩnh mới không giữ được cô, cô theo tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ăn sung mặc sướng. Cô cũng nhìn thấy nhà họ Cung chúng tôi xa hoa cỡ nào rồi, tôi là cậu cả, về sau sẽ thừa kế mọi thứ ở chỗ này, sau này cũng sẽ là của cô.”
“Ha ha…” Tích Niên cười nhạt, vẻ mặt hiện lên chút gian xảo, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ bình thản nhìn Cung Lâm nói: “Nhưng anh đã có vợ!”
“Đàn ông mà, năm thê bảy thiếp, có sao đâu? Hơn nữa ở nhà này tôi làm chủ, tôi đã chán người phụ nữ tuổi băm đó từ lâu rồi!”
“Vậy sau này, anh cũng chán tôi nha!”
“Sao cô có thể so mình với cô ta? Cô xem cô, xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì cảm thấy cô không giống người thường. Người phụ nữ giống như cô, đã được xem như của báu rồi. Sao nào, có nguyện ý theo tôi không?” Cung Lâm đắc ý nói, trong mắt có vẻ chắc chắn thành công.
Tích Niên cầm con dao găm quý giá đó lên: “Vậy con dao găm này là của tôi rồi?”
“Đương nhiên!” Cung Lâm mỉm cười, phụ nữ đúng là sinh vật ngây thơ ngu ngốc, thấy tiền sáng mắt, chỉ cần có tiền, bọn họ sẽ quỳ xuống liếm chân bạn. Hừ, Cung Nhược Hàn ơi Cung Nhược Hàn, chỉ cần là thứ em muốn, bất luận dùng cách gì tôi cũng sẽ đoạt lấy! Bao gồm người phụ nữ của em. Tôi muốn từng chút từng chút giết cô ta chết! Huống hồ người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể để em hưởng một mình chứ?
Nụ cười anh ta trở nên tươi tắn hơn.
Tích Niên đi đến bên cạnh tủ trưng bày kia: “Không phải không thể ở bên anh, vậy cái này cũng là của tôi rồi.” Tích Niên chỉ một cái lọ trên tủ.
“Được!” Cung Lâm sảng khoái đồng ý.
“Cái này tôi cũng muốn.”
“Không thành vấn đề.”
“Cái này cũng muốn!”
“Hức…” Cung Lâm hơi sững sờ.
“Sao nào, anh không bằng lòng cho tôi?” Tích Niên nhướng mày.
“Cho, cho chứ. Chỉ cần cô muốn, tôi đều cho cô.”
“Thật không? Nếu nói vậy, tất cả những món đồ trong tủ này, tôi muốn hết anh cũng cho tôi hết sao?” Tích Niên ngây thơ chớp mắt.
Người đàn bà gian xảo này, không hổ là người phụ nữ được Cung Nhược Hàn coi trọng, không giống người thường: “Được, cho cô, đều cho cô hết.”
“Anh thật tốt.” Tích niên mở tủ cất giữ ra, nhìn đồ trong đó, nào là lọ sứ, cốc thủy tinh nạm kim cương, chiếc đĩa nữ hoàng Anh từng sử dụng, mỗi cái nói ra đều đáng giá, có uy tín, hơn nữa còn có danh dự.
“Nếu tôi đã tốt như vậy, có phải cô nên làm chút chuyện gì đó để đáp lại không? Tôi xem…” Cung Lâm xoa tay, đồ sau này có thể lấy lại được, nhưng người phải xử trước rồi nói sau.
“Ừm, đúng rồi, anh đối tốt với tôi như vậy, chắc chắn tôi phải báo đáp tốt một chút.” Tích Niên gật đầu, đưa tay bắt đầu cởi đồ trên người mình ra.
Hai mắt Cung Lâm phát sáng, không nhiều lời cởi sạch đồ trên người mình xuống, tốc độ rất nhanh đoán chừng có thể phá vỡ tốc độ cởi đồ nhanh nhất của Guinness.
Trong nháy mắt trần trụi rồi.
Mà lúc này Tích Niên mới cởi một cái nút áo thôi.
“Người đẹp, đến đây, chúng ta làm trên sô pha xong, lại đi đến giường.” Cung Lâm dang hai tay ra, dáng vẻ đang đợi người đến ôm ấp yêu thương.
“Ha.” Tích Niên cười một tiếng: “Không vội. Không vội.”
“Hả? Cô còn muốn như thế nào?”
“Anh nói những thứ này đã là của tôi rồi, vậy tùy ý tôi có thể xử lý thế nào cũng được phải không?” Tích Niên ngây thơ chớp chớp mắt.
“Hóa ra vì chuyện này à, đương nhiên đều là của cô rồi, cô muốn như thế nào thì cứ như thế ấy là được rồi?” Cung Lâm gấp gáp nói.
Tích Niên gật đầu, tay trái cầm một cái đĩa, tay phải cầm một cái bình, giả vờ thả lỏng tay…
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, lại nghe tiếp một tiếng rầm.
Cung Lâm bật người dậy: “Sao cô ném đồ đạc vậy! Đây là vật sưu tầm có giá trị, cô có biết trị giá bao nhiêu không? Đều là đồ quý đấy!”
“Ui, tôi cầm không chặt!” Tích Niên ngây thơ nói, sau đó ánh mắt sắc bén, trực tiếp vung tay lên gạt mạnh trên khung tủ sưu tầm. Tất cả những thứ trên đó đều rơi vỡ nát.
Cung Lâm vội chạy qua, nhào tới muốn giữ lại hết những món đồ đó, nhưng không nhanh bằng Tích Niên, cô vẫn đem toàn bộ đồ trên tủ ném nát vụn.
Tròng mắt Cung Lâm muốn trợn to ra, từ trên mặt đất bò dậy: “Cô đang làm cái gì? Những cái này đều là đồ quý của tôi! Đồ quý của tôi đấy!”
Cô vẫn tỏ ra bình thường: “Không phải anh vừa nói, chỉ cần tôi ở bên anh, những đồ này đều là của tôi rồi sao? Tùy ý tôi muốn xử lý thế nào cũng được mà?