Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 180




Nét mặt cô sa sầm, không hổ là anh em tốt, ở phương diện nào đó đều nói chuyện giống nhau như thế: “Ngài Cung, ngài đừng đùa tôi nữa.”

“Ha, cô còn biết tôi đang đùa, hay nghiêm túc nữa hả?” Anh ta cười trừ, ngồi bên bờ suối, chiếc áo sơ mi đang mặc mơ hồ lộ ra vòm ngực.

Hoàn toàn có phong thái của người mẫu.

Tích Niên dời tầm mắt, ngâm mình trong làn nước ấm, không nói gì nữa, có lúc, nói nhiều quá, thường sẽ nói sai.

Đôi mắt của Cung Nhược Hàn khẽ chuyển, lại dừng trên người cô: “Năm năm này, dường như cô thay đổi rất nhiều.

Im lặng một chút cô nói: “Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, kể cả con người. Tôi sẽ thay đổi, đó là điều không thể tránh khỏi.”

“Nhưng điều làm người ta ngạc nhiên là, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn trước.

“Nếu anh cũng gặp phải những chuyện tôi từng gặp, lẽ nào anh không muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao?”

Cung Nhược Hàn chống một tay lên bờ suối, ngửa mặt nhìn lên bầu trời: “Chuyện gặp phải mà cô nói là, chuyện bị Ngôn lừa kết hôn?”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp khẽ chuyển, lại dừng trên người cô: “Còn gặp phải chuyện gì?”

Chân mày Tích Niên nhíu chặt, ba mất tích, liên tục bị chèn ép, chị em phản bội, bạn bè chết đi, từng cái một dồn lại có cái nào không giày vò cô? Hít một hơi thật sâu, cô nói: “Ngài Cung, xin lỗi.”

“Sao vậy?”

“Tôi không muốn đem chuyện bi thảm nói rõ từng cái được, vì nó rất vô nghĩa.”

“Vậy lúc cô ở nhà của Ngôn, còn nói cho tôi chuyện Ngôn làm với cô.”

Chuyện tôi nói cho anh, chẳng phải trong lòng ngài Cung đã biết rõ từ lâu rồi sao? Việc Hạ Ngôn làm với tôi, tàn nhẫn ra sao, anh hiểu rõ hơn ai hết mà.” Bởi vì Cung Nhược Hàn là anh em của Hạ Ngôn, cho nên dù anh ta che giấu giúp Hạ Ngôn, cô cũng không có gì để nói, bản chất con người là vậy. Bạn với người ta thân một chút thì sẽ thiên vị người đó nhiều hơn thôi.

Cung Nhược Hàn nhìn mặt suối nước nóng, bọt nước lăn tăn kia, giống như tâm trạng bối rối của anh. Không sai, việc Ngôn dùng việc kết hôn giả lừa gạt Cố Tích Niên, quả thực anh đã biết từ lâu, cũng biết rất rõ những việc tàn nhẫn mà Ngôn làm với cô nhóc này, còn là một tòng phạm, thường xuyên ức hiếp cô nhóc này.



Nhưng suy cho cùng, cái này cũng chẳng thể trách Ngôn, ai bảo mẹ ruột của cô nhóc này đã từng làm qua nhiều chuyện quá đáng như vậy, mẹ nợ con trả nha! Dù cô nhóc họ Cố vô tội, nhưng bị vướng vào tai họa này, cô chỉ có thể oán trách mẹ ruột mình.

Mắt nhìn nước suối, di chuyển từng chút đến người Cố Tích Niên trong nước, vết bẩn trên người đã được rửa sạch, làn da cô nhóc này trông có vẻ trắng trẻo hơn rồi.

Lúc trước nghe Ngôn nói, cái danh hoa khôi thanh lịch của cô nhóc này đều là tin đồn vô căn cứ, chẳng những không đơn thuần, mà trong xương tủy giống y như mẹ mình, không biết xấu hổ!

Tuy rằng anh chưa tận mắt chứng kiến, nhưng hôm nay nhìn cô lăn xuống núi chỉ mặc nội y, dường như cũng có chỗ chấp nhận được.

Tục ngữ đều nói, mẹ nào con nấy. Cho nên trong xương tủy của cô nhóc họ Cố này lộ ra dáng vẻ của mẹ cô là chuyện bình thường.

Cung Nhược Hàn mỉm cười bất đắc dĩ. Sao đột nhiên anh ta quan tâm tới cô nhóc này rốt cuộc có thuần khiết, có sạch sẽ hay không nhỉ?

“Ngài Cung!” Tích Niên nhìn Cung Nhược Hàn thắc mắc, sao anh ta cứ nhìn cô chằm chằm vậy? Lại còn dùng ánh mắt đó, giống như trên mặt cô có hoa vậy.

“Hửm?” Mạch suy nghĩ bị cô nhóc phá hỏng, anh lại ngẩng đầu bình thản như cũ, không biểu hiện ra điều anh ta vừa nghĩ chút nào.

“Mặc dù anh và Hạ Ngôn là bạn bè, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, tại sao lúc trước Hạ Ngôn phải lừa gạt tôi như thế. Nếu đã không muốn lấy tôi, có thể không lấy là được rồi, hà cớ gì dùng kết hôn giả để giày vò tôi? Tại sao anh ta lại làm như vậy?” Đây là chỗ cô vẫn luôn không hiểu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, cũng không còn cách giải thích nào khác, ngoại trừ việc cảm thấy Hạ Ngôn là một tên biến thái.

Cung Nhược Hàn sững sờ một chút, sau một lúc do dự mới nói: “Không có lý do.”

“Không có? Chẳng lẽ anh ta thật sự là một tên biến thái ư?”

“Chắc chỉ là hứng thú nhất thời thôi.”

“Bởi vì hứng thú nhất thời liền đến lừa gạt cả đời tôi, anh ta cho rằng tôi là trò chơi sao?” Tích Niên càng nghĩ càng tức giận, vốn cho rằng khó khăn trên núi lần này cô với Hạ Ngôn tốt lên một chút, nghĩ tới cái này lại bực cả mình.

“Coi cô như trò chơi thì thế nào? cô cũng không thể làm gì anh ta.” Cung Nhược Hàn bình tĩnh nói, trong lời nói cũng không có ý nhắm vào ai, ngược lại muốn khuyên giải Cố Tích Niên, biết khó mà lui, không cần mơ tưởng báo thù.

“Nếu anh ta coi tôi như trò chơi, một ngày nào đó, tôi sẽ đánh chết anh ta.”

Nghe thấy câu này, suýt chút nữa Cung Nhược Hàn đã bật cười: “Cô nhóc họ Cố này, trái lại rất thú vị. Phải rồi, ba của con cô đâu?”

Sao đột nhiên anh ta lại hỏi câu này, Tích Niên nói: “Chết rồi.”



“Chết rồi?”

“Ừm.” Tích Niên gật đầu.

“Anh ta tên gì? Tôi rất có hứng thú, muốn biết ai đã khiến cô cam tâm tình nguyện vì anh ta sinh con đẻ cái.” Anh ta tò mò.

Trong lòng Tích Niên căng thẳng: “Chuyện này, có gì để nói.”

“Tán gẫu mà thôi, có gì phải ngại?” Đối mặt với sự tra hỏi của Cung Nhược Hàn, cô trở nên vô cùng căng thẳng, nếu tiếp tục trốn tránh hoặc lờ đi câu hỏi này, có thể khiến anh ta nghĩ nhiều không, ngộ nhỡ bị đoán ra là con trai của Hạ Ngôn thì không hay, sắp xếp suy nghĩ lại một chút, Tích Niên nói: “Thực ra, tôi cũng không biết anh ta còn sống hay đã chết. Chỉ là trong lòng tôi đã cho rằng anh ta chết rồi.”

“Hả? Anh ta không phải ba của đứa trẻ sao?”

“Chỉ là sau một đêm ân ái thì mang thai đứa nhỏ, tôi không muốn phá bỏ, cho nên sinh nó ra thôi.” Nếu không nói người bỏ đi này là Hạ Ngôn, Tiểu Hoại thật sự được cho là đứa trẻ sau một đêm ân ái thôi. Chỉ là cô và đối tượng ân ái một đêm này có quá nhiều quan hệ.

Chuyện này, cũng coi như nửa thật nửa giả.

Cung Nhược Hàn chớp mắt, tình một đêm? Chuyện của bốn năm năm về trước, cô nhóc họ Cố mới mười tám mười chín tuổi thôi, tuổi nhỏ như vậy mà trải qua tình một đêm rồi ư? Hơn nữa nghe giọng điệu này, giống như chuyện này thường xuyên xảy ra. Nếu nói như vậy, cô thật sự là một người đàn bà lẳng lơ tùy tiện.

Trong đôi mắt hoa đào, hiện lên sự u ám: “Cô tắm nhanh lên, sau khi tắm xong, chúng ta phải đi đến nơi khác.”

“Nơi nào?”

“Nhà tôi.”

“Nhà anh? Tới nhà anh làm gì?”

“Đương nhiên là phái người qua đây lục soát núi tìm Ngôn.”

“Nhà anh ở đâu?”

“Nói cụ thể, là dòng họ của tôi, ở thành phố bên cạnh, hiện tại chỗ này là khu vực ngoại thành, cho nên lái xe hai tiếng là tới rồi.” Anh ta nói rồi đứng dậy.

Nghe tới đây Tích Niên lập tức trèo ra khỏi suối nước nóng, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lót. Cơ thể được tắm sạch, ngoại trừ những vết xước lốm đốm, dáng vẻ vẫn thướt tha như vậy.