Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 177




“Hạ Ngôn, anh làm gì? Buông tôi ra.” Không muốn có bất kì tiếp xúc thân thể nào với anh, cô giãy dụa cơ thể, ý muốn thoát khỏi ngực anh.

Thế nhưng anh lại siết chặc eo cô, cô hoàn toàn không thể nào chạy khỏi, thậm chí vô tình cảm nhận được cơ thể anh phản ứng, không nhịn được nuốt nước bọt, vội vàng ngẩng đầu lên: “Đừng lộn xộn, chẳng lẽ anh không mệt mỏi sao?”

“Em đoán xem.” Bàn tay của anh dùng sức, cứng rắn kéo cơ thể của cô lại, để cô dính sát trên người anh.

Cơ thể vốn có chút lạnh lẽo, giờ phút này nhanh chóng trở nên ấm áp hơn, nhiệt độ từ da anh chặt chẽ truyền đến cơ thể của cô.

Máu huyết toàn thân lại náo loạn lần nữa.

“Hạ Ngôn!”

“Suỵt, em nên yên tĩnh một chút.” Anh nhẹ nhàng thở dài, bàn tay đặt ngang hông cô lại bắt đầu không có phép tắc. Tựa như không thấy được sự tức giận của cô, tay mang theo vẻ trêu đùa, dần dần càng ngày càng không có phép tắc.

Tên đàn ông cầm thú này!

Cô nhíu mày, giãy dụa hông một chút, tức giận nói: “Này, anh làm thế bảo tôi làm sao yên tĩnh được?”

“Yên tĩnh hưởng thụ sự vuốt ve… tôi dành cho em.” Mặt anh tiến đến gần một bên đầu của cô, môi nhẹ nhàng hôn lên tai cô.

Hơi nóng trong miệng anh vờn quanh cổ của cô, khiến người khác không nhịn được phát run, lúc cô khẽ hé môi muốn nói gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến vẻ đau nhói: “A! Đau!”

Răng anh cắn vào tai cô.

“Đau cũng vui vẻ sao?” Anh nói nhỏ, môi hôn của anh hướng xuống một chút, một chút ý dừng lại cũng không có.

Nụ hôn của anh khiến cô vô cùng nhột, tai và cổ bị hôn dường như đều nhạy cảm hơn những nơi khác gấp mấy lần.

Thế nhưng cô biết, mình không thể khuất phục! Người đàn ông này, mang đến ác mộng cho cô, cô chưa bao giờ dám quên, cô chắc chắn không cho phép mình lại giẫm lên vết xe đổ một lần nữa!

Cô rút tay ra, đẩy anh ra, tức giận nói: “Hạ Ngôn, đừng có quá đáng, anh dừng tay lại đi!”

Anh làm như không thấy sự tức giận của cô, chính xác bắt được tay của cô, cũng hôn lên cổ cô, thu lại toàn bộ sự kháng cự và giãy dụa của cô dưới tay, không cho phép cô chạy thoát.

“Nếu tôi dừng tay, chẳng phải em sẽ rất khó chịu?” Tiếng nói nhỏ vang lên bên tai, anh cười tà mị, ác ý.

Trêu chọc cô.



Tên đàn ông đáng chết không biết xấu hổ, ai thèm khó chịu!

Cô cô gắng thu tay lại, cổ lại đột nhiên bị anh hung hăng cắn một cái, không nhịn được lên tiếng kêu đau: “A!”

“Phản ứng của con còn vô cùng lớn, xem ra em rất đói khát đúng không?”

“Anh mới đói khát đấy!” Tiếng của cô vốn đang mắng chửi nhưng không biết tại sao lại trở nên có chút mềm mại như kẹo, một chút lực công kích và sát thương cũng không có.

Một tay cố định cô lại, một tay vuốt ve trên người cô, tà mị cười một tiếng: “Thế nhưng dường như em có phản ứng đúng không?”

“Nếu tôi vẫn luôn đụng vào anh, anh sẽ không phản ứng?” Đỏ mặt tức giận mắng, sự tức giận trong lòng gần như biến cô trở thành tràn đầy tức giận.

Động tác tay của anh ngừng lại, trên biểu cảm gương mặt lạnh như băng thay đổi, xì một tiếng, anh suýt nữa bật cười, cố gắng một lúc, biến thành cười đễu: “Em đúng là một người phụ nữ dâm đãng đấy.”

Tích Niên nhíu mày: “Anh còn không biết xấu hổ nói tôi sao? Tôi làm gì có thể so được với anh? Mau buông tôi ra!” Cô dùng sức tránh thoát.

“Không đời nào.” Anh xoay mình đặt trên người cô.

Thật là nặng!

Cô suýt nữa đã bị đè không thở nổi, ngực cô và ngực anh dính sát chặt chẽ, giống như có thể cảm nhận được tiếng tim đối phương đập.

Sơn động này nhanh chóng tràn ngập sự mập mờ.

“Ê!” Cảm nhận được sự bá đạo của anh, cô trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn anh khó che giấu được sự nóng bỏng: “Hạ Ngôn, đủ rồi.”

“Vừa mới bắt đầu, sao có thể đủ rồi chứ?” Anh cười một tiếng, ung dung thong thả trêu đùa cô.

Đầu óc cô dần dần hôn mê, lại bị anh khơi mào ** càng thêm mãnh liệt và dục vọng!

Ngay vào lúc ** nồng đậm nhất, sơn động đột nhiên bắt đầu lắc lư, hai người nằm trên đống cỏ cũng suýt đã lăn một vòng.

Hạ Ngôn rời khỏi cơ thể cô một chút, ngồi thẳng người, tròng mắt trở nên sắc bén, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sơn động.

Tiếp tục lắc lư, hơn nữa dường như càng mãnh liệt hơn.



“Chuyện gì xảy ra?” Mới vừa rời khỏi sự mập mờ, còn chưa kịp suy nghĩ thứ gì khác, lập tức ngồi dậy, nhìn toàn cảnh chung quanh, lẳng lặng cảm nhận sự lay động lúc này.

Hạ Ngôn đi tới đống lửa.

Chất chồng, cầm lấy quần ướt nhẹp nhanh chóng mặc vào: “Mau mặc quần áo vào, xem ra là núi lở rồi!”

“Núi lở?” Tích Niên hơi sững sốt. Không thể nào? Núi lỡ cũng có thể bị cô bắt gặp? Dựa theo mức độ rung động này, không bao lâu sau sẽ rơi xuống.

Tích Niên vội vàng đứng thẳng người, còn Hạ Ngôn đã nhanh chóng mặc quần áo vào, ánh mắt màu xanh lạnh như băng nhìn chằm chằm cô: “Em nhanh tay nhanh chân lên một chút!”

“À.” Mối khủng hoảng vừa xảy ra vừa nãy, dường như đã hết ăn ý với đại não. Cô đi tới bên cạnh đống lửa, vừa định đưa tay cầm lấy quần áo.

“Bộp…” Kịch liệt lay động khiến cái giá cây khô đổ sụp xuống.

“Quần áo của tôi!” Cô đưa tay bắt lấy, bởi vì sơn động chuyển động nên cô nhào hụt, mắt nhìn thấy quần áo rơi vào đống lửa.

Chỉ trong thời gian vô cùng ngắn, sự lay động và chấn động trở nên mãnh liệt hơn, đá vụn không ngừng rơi xuống từ đỉnh sơn động. Vách đá chung quanh đã bắt đầu nứt ra một vết nứt thật dài.

Tích Niên còn định đưa tay lấy quần áo trong đống lửa ra trước.

“Đừng để ý, đi trước đã, sắp sập rồi.” Hạ Ngôn vừa nói vừa kéo cơ thể Tích Niên, kéo cô chạy ra khỏi sơn động…

Đá vụn mãnh liệt rơi xuống, ngay khi chân trước hai người vừa rời khỏi sơn động.

Chỉ nghe một tiếng ầm, sơn động sụp xuống!

Tích Niên chưa tỉnh hồn dựa vào thân cây, với việc dừng chân này, núi vẫn còn chấn động đung đưa, nếu vừa nãy chậm thêm một bước, bọn họ đã thật sự bị chôn vùi bên trong. Một tay bị Hạ Ngôn năm lấy, cô nhíu mày vịn vào thân cây: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao núi đột nhiên lở?”

Sắc trời không đen nhánh như trước, có một tia sáng màu xanh đậm, không có tia chớp, tiếng sấm, trời vốn đang mưa to cũng biến thành mưa nhỏ mông lung.

“Đoán chừng bởi vì đợt bão táp này dẫn đến.” Anh lạnh lùng nói.

Chân mày Tích Niên càng nhíu chặt, mưa quá lớn dẫn đến việc núi lở sao? Trầm mặc một lúc: “Hạ Ngôn, anh có nghe tiếng gì không?”

Đó là tiếng ầm ầm mơ hồ, không phải sấm chớp, mà chính là tiếng có thứ gì đang lăn xuống, tiếng động kia càng lúc càng lớn, cũng cảm nhận được dường như có đang càng lúc càng gần họ.

Ánh mắt xanh liếc về phía Tích Niên: “Xem ra vận may của chúng ta thật sự có đầy đủ.”