Hạ Ngôn giơ tay, gọi người làm tới: “Đi chuẩn bị thuốc cho cô Cố đi.”
“Dạ vâng.” Người làm lập tức lên tầng.
Họ đã làm tới nước này, Tích Niên còn có thể nói gì được nữa? Đành cúi đầu chấp nhận, cắn răng đồng ý ở lại một đêm trước vậy!
Hầy…
Dù sao trời cũng tối rồi, chẳng qua ngủ thêm một giấc, tỉnh lại rồi chuyện gì cũng đã qua, cô có thể đưa con trai nhanh chóng rời khỏi đây rồi.
Thời gian chập tối trôi qua rất chậm, cô chỉ cảm thấy Hạ Ngôn lúc ẩn lúc hiện, đi qua đi lại! Không muốn nhìn thấy người này nữa! Ôi… cho dù nhắm mắt lại cũng vẫn nghe thấy tiếng anh ta nói, thật sự phiền chết đi được! Ban ngày ở công ty phải gặp anh ta, giờ tới tối thời gian yên tĩnh chút cũng không được.
Cô quả thật sắp bực chết mất.
Nếu không phải nể mặt Tiểu Hoại, cô đã lật bàn rời đi từ lâu rồi. Cho dù bây giờ cô nợ anh ta ân tình, nhưng so với mối thù sâu sắc kia mà nói, thì chẳng thể so sánh nổi.
Cả buổi tối, Tích Niêu đều đen mặt, cho dù là lúc ăn cơm, hay khi ngồi ở phòng khách, cô đều cứng ngắc như một khúc gỗ.
Dù Hạ Ngôn đã đổi nhà, dù đây không phải là chỗ năm năm trước, toàn bộ mọi thứ, kể cả người làm cũng đã đổi mới hoàn toàn, nhưng cô luôn có cảm giác áp lực.
Đúng là cảnh còn người mất mà!
“Mẹ, mẹ sao thế ạ? Cả buổi tối đều buồn phiền thế.” Tiểu Hoại nghi ngờ hỏi.
“Không sao.” Tích Niên nặng nề nói.
Tiểu Hoại khoé miệng mím lại, thấy mặt mẹ y hệt Bao Công, nào có vẻ gì là ổn chứ? Lạ quá ta, hay là có liên quan gì tới chú đẹp trai nhi?
Chuyển tầm mắt sang chú đẹp trai, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, không có biểu cảm gì khác thường, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, chăm chú, trong lòng cậu dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
“Bé con, cháu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì thế?” Đôi mắt màu lam quay qua, nhìn Tiểu Hoại.
Cố Tiểu Hoại gãi đầu, một tay chống cằm: “Chú đẹp trai này, chú trông đẹp trai thật đấy, trông ngầu như cháu ấy! Chú có phải trông hơi giống cháu không?”
Người làm đứng bên cạnh nghe thấy thế cũng gật đầu, họ cũng thấy thế, nhìn kĩ
Sẽ thấy có nhiều chỗ khá giống nhau, cũng không biết có phải ảo giác không.
“Cháu qua đây, để tôi nhìn kỹ xem nào.” Hạ Ngôn ngoắc ngón tay.
“Dạ vâng!” Tiểu Hoại hớn hở gật đầu.
Một câu nói chấn động tinh thần Tích Niên, cô bật dậy, nhào tới cản Tiểu Hoại lại, đôi mắt trừng lớn, cô sao có thể để họ tiếp tục chủ đề nghiêm trọng và căng thẳng này được? Cứ thế này, nói không chừng sẽ nhỏ máu nhận người thân mất!
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Tiểu Hoại nhìn Tích Niên khó hiểu.
Tích Niên nói: “Tiểu Hoại, đừng tới làm phiền tổng giám đốc Hạ Ngôn, tổng giám đốc từ sáng tới tối đều rất bận rộn.”
“Nhưng, con chỉ muốn tới ngắm kỹ chú đẹp trai thôi mà? Mẹ, mẹ không thấy nhìn kĩ, chú đẹp trai trông hơi giống nhau sao? Cả hai đều đẹp trai như nhau nha.” Cố Tiểu Hoại nói, lắc đầu nhỏ, tóc mái trên trán bay bay.
Giọt mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán Tích Niên xuống, đây là chuyện cô lo lắng nhất cũng không muốn để họ phát hiện ra nhất, nói thật lòng, nếu nhìn kỹ Tiểu Hoại, đúng là có hơi giống Hạ Ngôn, nghĩ tới liên hệ cha con chữa hai người, lại càng thấy giống hơn.
“Cô cho nó qua đây thì có làm sao? Tôi rất thích chơi với nó.” Hạ Ngôn đứng dậy, đi tới bên người Tích Niên, vỗ vai cô.
Tích Niên theo bản năng run vai lên, lập tức rụt lại: “Có gì hay chứ, hai người sao mà giống nhau được? Rõ ràng một người trên trời, một người dưới đất.”
“Vậy sao? Sao tôi lại thấy…” Lời Hạ Ngôn còn chưa nói hết.
“Tổng giám đốc Hạ Ngôn, anh bình thường đã rất bận rồi, tôi thật sự không muốn chuyện của tôi và Tiểu Hoại lại làm anh bận tân, sự chăm sóc hôm nay chúng tôi đã rất cảm kích rồi, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ rời đi từ sáng sớm.” Cô không muốn nghe Hạ Ngôn nói thêm, càng nói càng kỳ quái. Vội vẫy tay: “Nào, Tiểu Hoại, mau đi ngủ thôi, ngày mai con còn phải đi nhà trẻ đấy.”
“Dạ…” Tiểu Hoại gật đầu, đành quay lại bên mẹ.
Đôi mắt màu lam nheo lại: “Ngủ sớm thế à?”
Tích Niên nói: “Đúng thế, tổng giám đốc Hạ Ngôn cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Ồ? Cô ngủ được sao?” Giọng anh bình thản, ánh mắt lại có chút nghiền ngẫm khiêu khích!
Dường như cảm nhận được trong lời của anh có ý gì đó, Tích Niên vội đáp: “Ngủ được, ở nhà của tổng giám đốc Hạ Ngôn, gối êm mềm mại, sao lại
Không ngủ được chứ? Thế nhé, ngủ ngon!” Nói xong, cô một tay dắt tay con trai đi lên tầng. Trông không giống một người bệnh ốm nặng mới khỏi chút nào.
Trời dần về khuya. Sắc trời tối đến không nhìn rõ năm đầu ngón tay. Cố Tích Niên nằm một mình trên giường lớn, lăn qua lăn lại không ngủ được!
Cũng không biết là do ban ngày ngủ nhiều quá hay gì, cô đếm cừu tới mấy trăm con rồi vẫn chưa ngủ được.
Hít thở bẩu không khí nơi đây, luôn có cả giác chán ghét khó hiểu, nhắm mặt lại liền giống như trở lại nhà giam ấy.
Cô chán ghét yếu đuối trước đây! Cô ghét thanh xuân của mình vậy mà lại lãng phí như thế! Cô căm ghét cuộc sống của mình bị tên đàn ông ấy phá hoại!
Cô hận cơ thể của mình, đã từng bị anh ta hết lần này đến lần khác “theo lẽ đương nhiên” chiếm giữ, đụng chạm, sau đó nhục mạ. Cảm xúc ấy cất giấu trong lòng, khiến cô càng thêm khó chịu, buồn nôn…
Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cô không chịu nổi ngồi dậy, thở dốc mấy hơi, tay vỗ vỗ ngực thuận khí.
“Thôi, ra ngoài đi bộ chút vậy.”
Trên người mặc váy ngủ buộc đai màu trắng mỏng manh, đêm đến chắc không có ai đâu nhỉ, thôi, chẳng thay đồ nữa, trời cũng rất nóng.
Lặng lẽ đi ra ngoài, bước chân cô rất nhẹ, đây là những gì cô học được mấy năm nay, tố chất cần có của một thợ săn. Vào những lúc cần thiết, đi đường không thể phát ra tiếng động nào.
Một mình mò mẫm trong đêm tối đi trên hành lang, đã quen với vết thương trên người, nên không còn cảm giác đau đớn nữa. Bố trí tương tự, giống hệt như trở về năm trước vậy.
Nhưng tại sao anh ta lại đổi chỗ ở nhỉ? Khu nhà của Hạ Ngôn trước đây cũng rất rộng mà, chẳng nhẽ còn không đủ cho mình anh ta sống sao? Thật sự không thể hiểu nổi, cứ phải tới chỗ nơi có nhiều người phục vụ mới được à?
Cẩn thận đi tới của chính phòng khách.
“Ha…” Cơn gió mát lạnh tràn vào, tóc gió tung bay.
Thoải mái thật!
Cuối cùng cũng được hít thở không khí thư thái rồi. Đừng trong sân, Tích Niên mở rộng hai tay, hít thở sâu mấy hơi liền, cô nhịn cả một buổi tối rồi đấy!
Ánh trăng hôm nay chỉ như mầm cây nhỏ, nhưng đẹp vô cùng. Trời đầy sao, ở nơi thành phố lớn này, có thể nhìn thấy nhiều sao như thế cũng rất khó.
Mượn ánh trăng, cô chậm rãi đi vào trong sân, rất muốn lập tức rời khỏi nơi có anh ta, nhưng con trai vẫn đang ở chỗ này.