Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 162




Cố Tiểu Hoại cúi đầu xuống, không biết nên nói như thế nào.

Thấy đứa bé không chịu nói, Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá vết thương trên cơ thể người phụ nữ, con ngươi chậm rãi nâng lên, từng chút từng chút rơi xuống trên mặt cô.

Dưới ánh đèn lờ mờ không phải thoáng qua sẽ nhìn rõ bộ dáng, Hạ Ngôn nhìn chằm chằm một chút, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, ngay sau đó, đồng tử anh run lên, thô bạo túm lấy cổ áo Tích Niên, đem đầu cô kéo lên.

“Chú ơi, chú đang làm gì vậy?” Động tác thô bạo này khiến Tiểu Hoại sợ hết hồn, trên người mẹ đã bị thương, cậu bé cũng không muốn mẹ thêm thêm vết thương khác đâu.

“Là cô ấy?” Hạ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Tích Niên, hết lần này đến lần khác xác nhận, sau đó quay đầu, nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh: “Cô ấy chính là mẹ cháu?”

Tiểu Hoại gật đầu: “Ừm. Chú ơi, chú có thể dịu dàng với mẹ cháu một chút không? Mẹ cháu sẽ đau đấy”

Hạ Ngôn buông Tích Niên xuống, mắt xanh híp lại, vậy mà lại là cô, Cố Tích Niên! Cô vậy mà lại là mẹ của đứa trẻ này? Hôm nay lúc cô tan làm không phải còn rất khẻo mạnh sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chú ơi, chú có thể cứu mẹ cháu không?”

Hạ Ngôn liếc mắt qua: “Đương nhiên.” Rất nhanh gạt đi kinh ngạc trong mắt, trở về vẻ lãnh đạm như bình thường, anh ôm cơ thể Cố Tích Niên lên. Thật nhẹ... cô gái này là tờ giấy sao? Sao có thể nhẹ tới mức này?

“Cảm ơn chú.”

Đi theo Hạ Ngôn lên xe.

Vẫn may, đây là một chiếc xe Limousine, có thể có một chỗ ngồi thông thường cho Tích Niên nằm xuống. Mà Tiểu Hoại thì ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhìn chằm chằm mẹ mình không chớp mắt.

“Một mình cháu với mẹ ở nơi này, không thấy sợ hãi sao?” Hạ Ngôn lạnh nhạt hỏi.

Cố Tiểu Hoại gật gật đầu: “Có chút sợ hãi, nhưng có mẹ ở đây thì không sợ.”

Mắt xanh híp lại, đây chỉ là một đứa bé bốn tuổi thôi sao? Bất kể từ sựu can đảm hay tất cả các khía cạnh khác, đều thực sự không giống! Im lặng một lúc, anh nói: “Nhóc con, cháu rất dũng cảm.”

“Bởi vì mẹ cháu dũng cảm hơn. ”

“Tại sao mẹ cháu lại trở thành như vậy?” Vốn dĩ Hạ Ngôn đã không định hỏi lại, nhưng sau khi biết người phụ nữ này chính là Cố Tích Niên, anh lại có hứng thú. Lúc tan làm, còn kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại tàn tạ đến mức không chịu nổi như vậy

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Cố Tiểu Hoại cúi đầu, rốt cuộc có nên nói hay không? Lại nhìn Hạ Ngôn, chú đẹp trai này là người tốt như vậy, còn cố ý tới cứu cậu bé cùng mẹ, nói cho chú ấy biết cũng không sao đâu: “Mẹ tan làm sau đó tới đón cháu về nhà. Kết quả chúng cháu trên đường gặp phải giang hồ..."

“Côn đồ làm mẹ cháu ra như thế này?” Lông mày anh nhướng lên, cái này rõ ràng là bộ dạng từ trong địa ngục bò ra.

Cố Tiểu Hoại lắc đầu: “Sau đó lại tới rất nhiều xe, không biết là ai, mẹ bảo cháu về trường mầm non chờ trước, mẹ sẽ đến đón cháu, kết quả lúc mẹ đến đã như vậy, sau đó thì ngất xỉu.” Cố Tiểu Hoại nói xong, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng với buồn bã, không khỏi thở dài một hơi. Không biết mẹ có chuyện gì không, lo lắng quá!

“Có rất nhiều xe đến? Xe gì?”

Chiếc xe thoạt nhìn rất không bình thường, chắc là xã hội đen chính thống.” Cố Tiểu Hoại nhớ lại hình ảnh lúc đó nhìn thấy, nhiều xe như vậy lao tới, hơn nữa còn là cùng một màu. Tuyệt đối không cùng đẳng cấp với chú đầu trọc trong xe tải kia.

“Xã hội đen? Xã hội đen chính thống? Cháu có biết sự khác biệt giữa hai loại người này là gì không?” Hạ Ngôn híp mắt lại, trong mắt có thêm sắc bén.

Cố Tiểu Hoại liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái: “Dạ...” Cậu bé cúi đầu, mẹ đã nói qua, không nên nói quá nhiều với người không quá quen biết, nhưng mà, chú đẹp trai này chỉ là muốn cứu cậu bé và mẹ...

"Nói nghe thử đi” Hạ Ngôn càng ngày càng nghiêm túc

“Rất nhiều giang hồ thu phí bảo kê đều là xã hội đen, nhưng xã hội đen chính thống, nhất định đều là có tổ chức lớn, có lãnh đạo rất lợi hại, thực lực rất mạnh, rất nhiều vũ khí. Cũng sẽ làm một số kinh doanh ngầm”Đối với những thứ này của xã hội đen, kiến thức của Cố Tiểu Hoại vẫn rất rộng, dù sao từ nhỏ đã theo mẹ bôn bố khắp nơi, hơn nữa lão đại Ly Minh còn suốt ngày dạy cậu bé những thứ này.

Hạ Ngôn có chút kinh ngạc, một đứa trẻ sao lại hiểu biết nhiều như vậy? Như vậy chỉ có thể liên tưởng đến người nhà của đứa trẻ này không bình thường...

Rơi vào im lặng.

Cố Tiểu Hoại chớp chớp đôi mắt to: “Chú đẹp trai? Sao thế ạ?”

Đôi mắt xanh ngước lên: “Cô ấy là mẹ của cháu, vậy bố của cháu là ai?”

“Cháu không có bố” Cố Tiểu Hoại lắc đầu.

“Không có bố?”

“Vâng, cháu có đại ca, có mẹ, có dì Hạ, chỉ là là không có bố”

"Bố cháu đâu?” Trong mắt Hạ Ngôn hiện lên nghi hoặc.

Cố Tiểu Hoại bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu cũng không biết, mẹ cháu cho tới bây giờ cũng không nói, cũng không biết có phải chết rồi hay không. Ai...” Nghĩ đến thì thở dài một hơi.



Hạ Ngôn một tay chống trán, không có bố? Người phụ nữ này là một bà mẹ đơn thân? Ồ... cô ấy một chút cũng không giống với người đã làm mẹ của một đứa trẻ!

Rất nhanh, xe đã đến nhà họ Hạ

Ngôi nhà rộng như vậy, chỉ riêng cửa lớn bên ngoài đã có một khoảng cách với phòng bên trong, Sân trước vô cùng đẹp đẽ xa hoa, Tiểu Hoại tới nơi này đã là lần thứ hai, vẫn sẽ bởi vì nơi này quá lớn mà trầm trồ.

Tích Niên được đặt ở trong một căn phòng, lúc ở trên xe, Hạ Ngôn đã gọi điện thoại cho bác sĩ đi qua, cho nên vừa về đến nhà, bác sĩ y tá đã sớm ở đầy trong phòng.

Kiểm tra cơ thể và bắt đầu điều trị. Suốt một đêm, Cố Tiểu Hoại và Hạ Ngôn đều không ngủ.

Cho đến khi mặt trời mọc, bác sĩ mới bước ra phòng khách.

“Anh Hạ, tất cả vết thương trên người cô ấy đều đã được bôi thuốc xong”

“Mẹ cháu sao rồi?” Cố Tiểu Hoại sốt ruột hỏi.

Bác sĩ liếc nhìn Tiểu Hoại, dịu dàng nói: “Yên tâm, mẹ cháu không có việc gì, chỉ là mệt mỏi quá độ mà thôi, vết thương trên người cũng đều là vết thương ngoài da, vết thương liền miệng, uống thêm chút thuốc, bổ sung cơ thể, là có thể khỏe mạnh như trước.”

“Thật ạ? Quá tốt rồi” Tiểu Hoại thở phào nhẹ nhõm.

“Cô ấy tỉnh chưa?” Hạ Ngôn lạnh tanh mở miệng.

Bác sĩ lắc đầu: “Dựa trên tình hình hiện tại của cô ấy, có lẽ sẽ ngủ một hoặc hai ngày, cơ thể và tinh thần của cô mệt mỏi quá độ.”

“Mệt mỏi?” Hạ Ngôn nhíu mày.

“Vâng. Nhìn sơ qua, cô ấy chắc là đã vận động kịch liệt, còn kiên trì, cho nên mới kiệt sức hoàn toàn ngất đi rồi.”

Mắt xanh trầm xuống, anh khẽ phất phất tay: “Được rồi, các anh có thể đi.”

“Vâng, thuốc trong ba ngày tới đã được sắp xếp. Đã đưa nó cô người làm”

Hạ Ngôn gật đầu.

Bác sĩ đi rồi, Hạ Ngôn cũng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Hoại: “Bây giờ cháu có thể đi ngủ rồi chứ? Vừa nói xong, phát hiện đứa bé đã nằm xuống sô pha ngủ say.