Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, Tích Niên ôm trán: “Ờ… ờ…”Nhìn thấy con sâu trắng ngoe nguẩy trên lá rau, cô nuốt vài ngụm nước bọt: “Tiểu Hoại, con có biết không? Protein chứa trong sâu rau rất cao, hơn nữa còn hoàn toàn tự nhiên, không hề ô nhiễm.”
“Mẹ à, mẹ đang cố thuyết phục con ăn sao?” Khuôn mặt của Tiểu Hoại co lại, mẹ, con là con ruột của mẹ, mẹ sẽ không đối xử tàn nhẫn với con như vậy, đúng không?
Tích Niên nhìn thức ăn trên bàn, bất lực cúi đầu: “Được rồi, mẹ sẽ làm lại, con đợi một chút.” Sau đó đứng dậy, muốn thu dọn thức ăn trên bàn.
“Không cần đâu mẹ.” Cố Tiểu Hoại nhanh chóng ngăn cản.
“Tại sao?”
“Mẹ à, con còn phải đi học, đừng lãng phí thời gian, hôm qua con nghe nói ở trường có bữa sáng, con có thể ăn ở đó.” Mẹ ơi, mẹ ơi, xin mẹ hãy buống tha cho con, con thà đến trường ăn bánh mì, nếu không nhất định sẽ bị đau bụng, đau đến nôn mửa mất.
“Như vậy có ổn không?”
“Ổn chứ, ổn chứ, mẹ mau đến công ty làm quen với mấy chú đẹp trai đi!”
“Làm quen với mấy chú đẹp trai làm gì?”
“Dự phòng một người bố.” Cậu bé gật đầu một cách thản nhiên.
Ánh mắt của Tích Niên lập tức sầm xuống, trong trí óc không ngừng xấu hiện hình ảnh của Hạ Ngôn. Ở công ty mà cô đang làm việc, bố của Tiểu Hoại thực sự đang ở đó, Hạ Ngôn…
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Đôi mắt của Cố Tiểu Hoại rất sắc bén, vừa nhìn đã có thể nhận ra có gì đó không ổn trong mắt Tích Niên.
“Không, không có gì.”
Đôi mắt to lanh lợi chớp chớp, Tiểu Hoại hai tay ôm trước ngực, hoàn toàn có dáng vẻ của Sherlock Holmes: “Mẹ, biểu cảm của mẹ có chút không đúng.”
Tích Niên bước tới trước mặt con trai, một viên đạn dí vào trán cậu bé: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
“Ồ.” Cố Tiểu Hoại cúi đầu, không biết người chú đẹp trai kia cho mẹ làm công việc như thế nào? Tại sao mẹ lại có bộ dạng mặt mày ủ rũ, ngay như hôm qua trở về nhà cũng thật kỳ lạ, chú đẹp trai sẽ không bắt nạt mẹ chứ.
Sau khi bị hành hạ cả buổi sáng, cuối cùng cũng đưa Tiểu Hoại đến nhà trẻ.
Cô lê cơ thể mệt mỏi đến trước cửa công ty Ngải Âu, vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh trên khuôn mặt có lẽ là do tàn dư bị đánh thuốc mê tối hôm qua vẫn còn để lại, nếu không làm sao có thể mệt mỏi như vậy? Ngay cả buổi sáng làm cơm cũng không có sức lực.
Bước vào công ty, Tích Niên vẫn còn đang hồn vía trên mây.
Bộ phận thư ký.
Sáng sớm, bộ phận thư ký vẫn náo nhiệt như mọi khi. Phụ nữ mà, cả ngày cũng nói không ngớt chuyện. Hôm nay nói về người này, ngày mai lại tán gẫu về người khác.
Tích Niên nặng nề bước vào phòng thư ký. Khi cô vừa bước vào, căn phòng vốn dĩ ồn ào náo nhiệt đột nhiên im bật. Tất cả ánh mắt của những người phụ nữ kia đều đổ dồn về phía cô.
“Này, đó không phải là người thư ký hôm qua mới tới sao”
“Hình như tên là Cố Tích Niên.”
“Hôm qua tổng giám đốc đưa cô ta đi dự tiệc hả?”
“Rõ ràng là người mới đến chưa được một ngày, làm sao có tư cách trực tiếp làm thư ký của tổng giám đốc chứ? Còn thực sự không khách khí chút nào!”
“Ai biết người ta dùng thủ đoạn gì.”
Những lời khó nghe lọt vào tai Tích Niên, ngay lập tức khiến cô tỉnh táo lại. Cô cũng không thèm quan tâm tranh luận những chuyện vớ vẩn này, cô không hứng thú với việc làm thư ký của Hạ Ngôn. Lười biếng trở về vị trí bàn làm việc của mình, cô tựa đầu, mí mắt không nhịn nổi mọi người, muốn nhắm mắt lại một chút.
“Suỵt, đứng nói nữa, hình như cô ta nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy thì làm sao? Còn không biết là dựa vào mối quan hệ gì mới vào được công ty của chúng ta. Cũng không biết quy tắc kẻ trước người sau, chưa gì đã muốn trèo lên cành cao. Một số người nào đó có lẽ còn không rõ bản thân chỉ là người đến thử việc thôi!”
“Nói cũng đúng, hôm qua tôi còn trông thấy người nào đó noi chuyện cùng giám đốc của bộ phận tài chính - Trương Cảnh Nhi. Các cô cũng biết đấy, giám đốc Trương của bộ phận tài chính kia vẫn luôn có ý với tổng giám đốc của chúng ta. Nói không chừng hai chị em người ta đã thương lượng từ lâu rồi.”
“Haha, nhưng tôi tin rằng ánh mắt của tổng giám đốc Hạ của chúng ta không vô vị như vậy. Hy vọng người nào đó có thể thấy khó mà lui.”
Một vài phụ nữ tụ tập lại với nhau, họ cố tình nói với giọng mà gần như đủ để toàn bộ bộ phận đều có thể nghe thấy, rõ ràng bọn họ muốn nói cho Tích Niên nghe.
Ngồi trên ghế, tay phải của Cố Tích Niên đã sớm nắm lại thành nắm đấm, cô đã đủ cáu kỉnh, bây giờ lại muốn kéo cô dính líu đến người mà cô không muốn dính líu nhất.
Tiện tay cầm cây bút bi trên bàn, cô mở mắt ra, giống như chim ưng, sắc bén liếc nhìn những người phụ nữ đang không ngừng lè lưỡi kia.
Lướt qua…
Chỉ thấy với một cử động ngón tay, bút bi trong tay cô bay thẳng ra như một mũi tên.
“A!”
Cây bút bi bay xuyên qua khoảng không giữa mấy người phụ nữ kia, cuối cùng đâm thẳng vào bức tường phía sau, hơn nửa ngòi bút ghim vào tường, có thấy lực đặt lên nó lớn như thế nào.
“Này, Cố Tích Nien, cô làm gì vậy!” Một người phụ nữ kinh ngạc gầm lên.
Tích Niên vẫn ngồi trên ghế, nhưng đôi mắt lại xếch lên: “Hả? Hóa ra chưa ghi vào mặt ai hả, tôi còn cho rằng ít nhận cũng đâm vào mặt ai đó, thật là đáng tiếc, lần này không ngắm chuẩn. Lần sau, tôi nhận định sẽ không phụ lòng các vị tiền bối.”
Người phụ nữ đang nói chuyện nuốt nước bọt, sau đó lại liếc nhìn nửa ngoi bút đang cắm vào tường, nào còn dám hé răng nói thêm một lời?
Hồng Anh từ bên ngoài bước vào: “Lại xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã cãi nhau cái gì?”
“Chị Hồng Anh, không phải chúng tôi cãi nhau, mà là cô Cố Tích Niên mới đến kia đột nhiên lớn giọng gọi chúng tôi.” Mấy người phụ nữ vừa bàn tán về Tích Niên lập tức vừa ăn cướp vừa la làng.
Hồng Anh liếc nhìn Cố Tích Niên, trong mắt có chút khó chịu, nhưng vẫn là miễn cưỡng nói: “Cố Tích Niên, tổng giám đốc gọi cô lên văn phòng.”
“Gọi tôi?” Tích Niên cau mày. Cô thà ở đây, cũng không muốn lên tìm Hạ Ngôn.
“Đúng vậy, tổng giám đốc gọi cô lên. Mau đi đi.” Cảm xúc của Hồng Anh biến động rất lớn, nhưng vì uy nghiêm của tổng thư ký, cô ta phải cố gắng khiến giọng nói của mình thật bình tĩnh.
Tích Niên đứng dậy, cô đứng im tại chỗ lưỡng lự rất lâu, lẽ nào anh ta vì chuyện tối qua nên muốn báo thù cô? Cũng không đúng, anh ta đâu có lý do để báo thù cô?
Cho dù thực sự quên cô hay là giả vờ quên cô thì cũng không thể tha thứ cho người đàn ông này.
Bởi vì thực sự cô không thể cho phép nỗi đau sâu thẳm trong trái tim kia, trong mắt anh lại nhạt nhòa dễ quên như vậy.
“Tổng thư ký, cô biết anh ấy gọi tôi lên làm gì không?”
Hồng Anh càng tỏ vẻ không bằng lòng: “Tổng giám đốc gọi cô chắc chắn là có việc rồi, cô đừng lề mề nữa, mau đi đi. Nếu không đợi đến lúc tổng giám đốc tức giận, tôi không chịu trách nhiệm cho cô đâu!”
Sắc mặt của Tích Niên xám xịt, cô thực sự cảm thấy mỗi một bước chân đều giống như cổ chân bị buộc hàng vạn kilôgam đá, tại sao lại làm thư ký chứ? Tại sao lại trở thành thư ký của Hạ Ngôn?