Đôi mắt màu xanh dương lần thứ hai nhìn về phía Cố Tiểu Hoại, anh nói: “Con nghe thấy chưa? Hiện tại con động đậy một chút thì sẽ đau, ngày mai chú sẽ đưa con về.”
Cố Tiểu Hoại rối rắm cắn môi: “Nhưng mẹ con sẽ lo lắng. Mẹ… Còn phải đi làm việc của mình, con trở thành gánh nặng của mẹ thì sẽ không ngoan.”
Dáng vẻ vô cùng đáng thương tàn sát đám bác sĩ y tá xung quanh, nếu không có Hạ Ngôn ở đây thì có lẽ cả đám đã đi tới dỗ dành bé cưng đáng yêu này.
Thậm chí có y tá rơi nước mắt, đúng là đứa nhỏ hiểu thảo, dáng dấp mê hoặc người khác như thế, nếu đây là con của mình thì tốt biết bao nhiêu.
“Haiz…” Hạ Ngôn thở dài, dỗ trẻ con là một chuyện phiền phức, nhưng đứa nhỏ này rất đặc biệt. Tuy rằng anh không nói ra được đặc biệt chỗ nào, nhưng anh nhìn cậu bé lại có một cảm giác kỳ lạ.
Anh đối mặt với đứa bé này, cho dù bình thường tổng giám đốc Hạ mặt lạnh cũng không biết đối phó thế nào, anh thở dài nói: “Mẹ con muốn tìm công việc gì?”
“Công việc kiếm tiền.” Trong mắt Cố Tiểu Hoại hiện lên hình tờ tiền.
“Vậy mẹ con biết làm gì?”
Cố Tiểu Hoại suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt nói: “Mẹ con biết mọi thứ, nhưng nấu cơm hơi khó ăn một chút. Nhưng mẹ con biết rất nhiều. Mẹ đã nói ra thì sẽ làm được!” Cậu bé nói rất chắc chắn.
“À, thật sao?” Hạ Ngôn không coi là thật, chỉ nghĩ lời đứa nhỏ này nói là một câu nói đùa.
“Thật đó, thật đó, chú đẹp trai, mẹ con thật sự rất lợi hại.”
Hạ Ngôn cong môi, anh lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho Cố Tiểu Hoại: “Mẹ con hãy cầm tấm thẻ này đến công ty viết trên đây. Bọn họ sẽ tuyển dụng mẹ con. Con không cần lo lắng vì công việc của mẹ nữa.”
Cố Tiểu Hoại cầm tấm thẻ: “Lợi hại như vậy sao, chú đẹp trai, xem ra chú cũng rất có năng lực!”
Anh vẫn lạnh nhạt như thường, đứa nhỏ này chỉ có mấy tuổi, nhưng suy nghĩ không giống như trẻ con. Cực kỳ thông minh. Không biết người mẹ rất lợi hại trong miệng cậu bé có năng lực thế nào.
“Chú đẹp trai, chú giúp mẹ con tìm công việc, con phải làm gì để cảm ơn chú.” Tiểu Hoại hỏi.
“Không cần.”
“À… vậy coi như là xóa nợ được không? Con không cần chú bồi thường, chú tìm công việc cho mẹ con.” Cậu bé thuận miệng nói.
“Phụt…” Dáng vẻ ngây thơ chọc cười mọi người xung quanh.
Bác sĩ y tá bật cười, ôi trời, đứa nhỏ này thật là thông minh, còn biết đụng người khác thì phải bồi thường. Đúng là một thần đồng nhỏ!
Ngược lại con ngươi Hạ Ngôn lạnh đi, thật khó có thể đối phó với đứa bé này, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay dừng lại ở đây, ngày mai chú đưa con về.”
Anh nói xong thì xoay người rời đi, nhìn ra được tới, anh đã dùng sự khoan dung và kiên nhẫn rất lớn với đứa bé này. Nếu người khác nói chuyện với Hạ Ngôn, không biết đầu đã bay đến đâu rồi.
Tiểu Hoại nhìn bóng lưng Hạ Ngôn thì ôm má. Chú này thật là đẹp trai, nếu chú ấy biến thành bố mình thì tốt biết mấy? Mẹ nhất định sẽ thích chú đẹp trai.
Cậu bé lại suy nghĩ một chút, không được không được, mặc dù chú rất đẹp tra, nhưng hơi lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện, vậy thì mình và mẹ sẽ rất buồn chán.
Được rồi, tạm thời không nghĩ đến chuyện chú ấy biến thành bố mình, coi như một sự tham khảo trước.
Cố Tiểu Hoại nắm chặt tấm thẻ trong tay, hi hi, bây giờ mẹ không cần tốn nhiều công sức đi tìm công tác, cũng khá may mắn đó, cậu bé không khỏi cười ra tiếng.
Nhưng cậu bé không cẩn thận động đậy chân phải.
“Á…” Đau! Nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt, tuy rằng may mắn nhưng thật sự đau quá.
Cả buổi tối, Cố Tiểu Hoại được bác sĩ và y tá chăm sóc cẩn thận, cậu bé không cô đơn, nhưng trong lòng luôn lo lắng cho mẹ. Cậu bé hy vọng mẹ không quá lo lắng cho mình, ngày mai chú đẹp trai có thể đưa mình về nhà.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Hoại giống như có rađa cảm biến, mặt trời vừa ló dạng thì cậu bé đã ngồi dậy, chân phải được quấn băng vải rất dày, chỉ có thể dùng chân trái nhảy xuống giường.
Gà đứng một chân, nhảy! Nhảy! Nhảy!
“Bạn học nhỏ, em muốn đi đâu thế?” Bác sĩ ngủ trên sô pha bừng tỉnh dậy, nhanh chóng đi tới đỡ lấy Cố Tiểu Hoại.
“Em muốn đi tìm chú đẹp trai.”
“Sớm như vậy à?”
“Dạ. Chú đẹp trai nói hôm nay sẽ đưa em về nhà.” Cậu bé nghiêm túc nói.
Bác sĩ đành phải bế Tiểu Hoại ra khỏi phòng ngủ đi tìm Hạ Ngôn, hành lang lầu hai có thể thấy rõ khung cảnh lộng lẫy ở phòng khách phía dưới.
Cố Tiểu Hoại nheo mắt lại, chỗ này đẹp quá, trong đầu lập tức hiện lên hình tờ tiền.
Cứ tưởng rằng nhóc thối dậy sớm, không ngờ Hạ Ngôn còn dậy sớm hơn, hiện tại anh đang ngồi đọc báo ở sô pha dưới lầu.
“Chú đẹp trai…” Cố Tiểu Hoại vẫy tay.
Bác sĩ ôm cậu bé đi xuống thang lầu.
Hạ Ngôn đặt tờ báo xuống, con ngươi liếc Tiểu Hoại một cái lại nhìn thoáng qua chân phải quấn băng của cậu bé, anh cũng không nói thêm gì nữa.
“Chú đẹp trai, khi nào chú đưa con về nhà?”
“Ăn sáng xong thì chú sẽ đưa con về.” Hạ Ngôn đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Bác sĩ vẫn ôm Tiểu Hoại đi theo sau, phòng ăn lớn như vậy, người làm đứng thành hai hàng ở hai bên tường, bọn họ cung kính cúi đầu. Mà trên bàn cơm dài đặt đầy món ăn sáng.
Cố Tiểu Hoại ngồi xuống, nhìn các món ăn sáng trước mắt, nói một câu thật lòng: “Chú đẹp trai, nhà chú đúng là có tiền!”
Hạ Ngôn vừa cầm nĩa, con ngươi nhìn thoáng qua cậu bé: “Có tiền?”
“Đúng thế, các món ăn sáng này đều rất đắt đúng không? Chú nhìn món kem sundae này đi, phía trên là kem đánh bông, hai viên socola hai bên có giá hơn hai nghìn đô la, ngay cả chiếc ly đựng kem cũng được dát vàng. Không phải có tiền thì gọi là gì?”
Anh nghe nhóc thối nói có đầu có đuôi thì chống cằm nói: “Ai dạy con những thứ này?”
“Đương nhiên là mẹ con rồi!”
“Mẹ con?” Trong mắt Hạ Ngôn hiện lên sự tò mò, rốt cuộc phụ nữ thế nào mới, có thể dạy dỗ được một đứa trẻ thông minh như thế?
Anh chỉ vào món bánh ở trước mặt Cố Tiểu Hoại, sau đó nói: “Vậy con có biết món này được làm thế nào không?”
Tiểu Hoại quan sát món bánh trước mắt: “Chú đẹp trai, chú đang kiểm tra chỉ số thông minh của con sao? Đây không phải là bánh donut mà là bánh bagel.” Cậu không tin chú đẹp trai không biết đây là gì.
“Ồ… con nói nghe xem.” Sao Hạ Ngôn có thể không biết đây là bánh bagel chứ, anh chỉ muốn kiểm tra xem rốt cuộc nhóc thối này thông minh bao nhiêu.
“Phía trên bánh bagel là bơ sữa đặc và mứt quả câu kỷ tử, bánh được làm từ sáu loại trứng cá muối và thịt tôm hùm.”
“Con biết cũng nhiều đấy.”
“Chú đẹp trai, mẹ con còn biết nhiều hơn con, làm phiền chú cho mẹ con một công việc tốt nha!” Trong mắt Tiểu Hoại lóe lên sự lanh lợi. Cậu bé không cố ý khoe khoang, chỉ muốn nhân cơ hội này quảng cáo mẹ một chút. Cậu bé muốn tìm cho mẹ một công việc tốt.
Mắt xanh của anh hơi híp lại, khóe miệng cong lên, đứa nhỏ này giống như một đứa bé, không ngờ lại lanh trí hơn nhiều người: “Mẹ con cầm tấm thẻ đó thì muốn làm công việc gì cũng được.”