Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 140




Cậu bé đứng bên cạnh cô mặc một cái áo nỉ đơn giản, quần bó chặt, trên cổ còn đeo một cái tai nghe thật to, trông giống những cậu bé thời thượng như đúc. Tóc mái màu nâu rũ xuống, đôi đồng tử màu đen, lộ ra vẻ sáng loáng, mang theo nét hồn nhiên khiến cho người ta nhìn vào thấy được phản chiếu của bầu trời. Xinh xắn muốn chết! Hơn nữa mặt mày tinh xảo, cho dù chỉ mới bốn tiểu cũng có thể cho người ta thấy được tiềm lực trở thành một người đàn ông đẹp trai.

Cậu bé kéo một cái valo nhỏ ở phía sau lưng, quả thực đáng yêu đến nỗi khiến những cô gái trẻ và phụ nữ xung quanh đổ gục.

"Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải đến cái thành phố này ạ? Ở Hồng Kông không tốt sao?" Cậu bé hỏi với đôi mắt ngây thơ.

"Tiểu Hoại, chúng ta về nhà!" Khóe miệng Tích Niên cong lên thành nụ cười mỉm, rời khỏi sân bay, đôi mắt phượng nhìn về phía xa xa, đã xa cách bốn năm, bây giờ cô đã trở về.

"Mẹ, chúng ta phải ở đây trong bao lâu ạ?"

"Không biết, sau này chúng ta phải ở lại thành phố này thôi."

"Trở về thành phố này để tìm bố sao ạ?" Cố Tiểu Hoại nở nụ cười, người cũng như tên, tuy đáng yêu muốn chết, những khi cười lê, khóe miệng nhếch lên cao, nhưng vẫn mang theo cảm giác xấu xa.

Con ngươi của Tích Niên tối sầm lại, Hạ Ngôn sao? À, chắc chắn cô sẽ đi tìm anh, nhưng không phải là bây giờ, hơn nữa cô cũng sẽ không để cho Tiểu Hoại tiếp xúc với người đàn ông đó: "Đi thôi, đến nhà mới của chúng ta."

Tuy rằng Cố Tiểu Hoại vẫn nhớ thương bố mình nhưng không tiếp tục hỏi nhiều nữa, nắm lấy tay của mẹ mình, lên xe taxi.

Mới tới nhà, một nơi cách phố xá phồn hoa không quá xa, nhưng vẫn phải đi qua vài con đường quạnh quẽ. Đây là một căn nhà độc lập, không tính là biệt thự, cũng không quá lớn. Là một ngôi nhà lớn thường thường.

Trước khi trở về thành phố này, cô đã nhờ người mô giới nhà ở, bốn năm nay không có chỗ ở cố định, vậy mà trong chốc lát đã có một ngôi nhà ra dáng rồi.

Trong nhà đã được sắp xếp đầy đủ nên đồ dùng gì trong nhà cũng có.

Cố Tiểu Hoại không khách sáo, lăn trên ghế sa lon: "Mẹ ơi, cái ghế sô pha này thật mềm mại, đêm nay con muốn ngủ ở đây.

"Nếu như con không sợ thì cứ tùy con vậy." Cô muốn làm một người mẹ hiền lành, có lẽ bốn năm nay đã quen với bôn ba, thường xuyên không có thời gian ở bên cạnh con nên đã bồi đắp cho thằng bé một tính cách

độc lập.



Cố Tiểu Hoại lăn qua lăn lại nhiều vòng, cuối cùng nhảy xuống ghế sô pha, kéo cái vali của mình lại, lấy mấy con gấu bông bằng vài nhung lớn ra.

"Reng reng reng reng..." Lúc này chuông điện thoại vang lên.

Cố Tích Niên lấy điện thoại di động ra, thoáng nhìn rồi nhấn nút bắt máy: "Alo..."

"Con nhóc thối, đã thích ứng với nhà mới chưa?"

"Ừm, đã thích ứng rồi."

"Xem ra cô thật sự quyết định muốn ở lại đó lâu dài, sao hả? Tính ở lại đó nhận tờ đơn sao?" Nhận tờ đơn, đây là từ mà thợ săn chuyên nghiệp hay dùng, bốn năm trước, Phong Tích Niên đi rồi, hết lòng hết dạ lao vào con đường làm thợ săn. Cô dùng thời gian ba năm rưỡi thi đậu giấy phép thợ săn. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, từ một người phụ nữ bình thường, lột xác thành bươm bướm. Mà bây giờ, cô đã dùng thân phận thợ săn, vượt qua cuộc sống nửa năm, cũng dần dần quen với cuộc sống thợ săn. Với tư cách là thợ săn, cô đã đi vào quỹ đạo, mà với tư cách là Cố Tích Niên, có lẽ bây giờ cuộc sống của cô mới bắt đầu.

Tích Niên cũng đi đến ghế sa lon, nửa nằm mà trò chuyện qua điện thoại: "Tôi đã rời khỏi thành phố này năm năm rồi, bốn năm trước trở lại với Đoan Nguyệt một lần, bây giờ với tôi mà nói thì nơi này quá đỗi xa lạ, tạm thời không nhận tờ đơn."

"Ừm, vậy cũng tốt, nhớ tìm một công việc bình thường, che giấu thân phận cho tốt."

"Biết rồi, tôi biết mà." Với tư cách là thợ săn nửa năm, chỉ mới dùng thân phận có nửa năm thôi mà cô đã có cả đống kẻ thù. Cái nghề nghiệp thợ săn này, chính là ẩn mình phía dưới đáy của xã hội bình thường, cho nên rất nhiều thợ săn tìm một công việc bình thường, che giấu thân phận của mình.

Lúc này, Cố Tiểu Hoại bò bên người Cố Tích Niên, hô vào điện thoại: "Đại ca, đại ca."

"Chao ôi! Tiểu Hoại, có nhớ chú không?" Ly Minh nói trong điện thoại.

Tích Niên đưa điện thoại cho Tiểu Hoại.

Tiểu Hoại nhận điện thoại: "Đại ca, chú đang làm gì đấy?" Từ nhỏ cậu bé đã ở chung với Ly Minh, thường xuyên được Ly Minh mang ra ngoài bày trò nghịch ngợm. Cho nên cậu bé vẫn luôn gọi Ly Minh là đại ca.

"Tiểu Hoại, chỉ có hai người ở bên đó, nhóc phải chăm sóc mẹ cẩn thận đấy nhé."



"Dạ, con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ, đại ca cứ yên tâm đi."

Hai người bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất.

Quan hệ giữa hai người tốt đến mức không thể tốt hơn được, dù có như thế nào thì Cố Tiểu Hoại cũng được tính là Ly Minh nuôi lớn một nửa, nhớ ngày đó vẫn là một đứa trẻ sơ sinh nhưng cậu bé vẫn hung hăng càn quấy tè dầm trên người Ly Minh nhiều lần. Cho dù là thằng nhóc có cáu kỉnh thì vẫn là một thằng nhó, không còn cách nào khác, chỉ đành nhận thua, sau đó ngoan ngoãn mà đi giặt tã lót.

Cúp điện thoại.

"Cục cưng, con muốn ăn cái gì? Lát nữa mẹ đi chợ mua đồ ăn về nấu cho con ăn." Cố Tích Niên nói rồi bắt đầu mặc tạp dề.

Tiểu Hoại nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt hoàn toàn biến thành màu đen, vội vàng lấy ra cái tạp dề trong vali nhỏ, cũng mặc vào: "Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì? Không thì để con nấu cho mẹ ăn nha!"

Tích Niên híp mắt: "Sao hả, nhóc con không tin tài nấu nướng của mẹ sai?'

"Mẹ, tài nấu ăn của mẹ, trong lòng mẹ phải hiểu hơn bất cứ ai khác chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé trề môi, trong mắt hiện ra vẻ đáng thương quả thật khiến cho người ta thấy mà đau lòng.

Trên trán của Tích Niên hiện ramấy đường đen, không biết vì sao lại vậy. Dây thần kinh nấu nướng của cô như bị đứt mất vậy, những năm gần đây cho dù cô có làm cách nào cũng không thể cải thiện được: "Được rồi được rồi, hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi, dẫn con ra ngoài ăn."

"Được ạ được ạ." Tiểu Hoại gật đầu như giã cối. Ăn cái gì cũng tốt hơn là ăn đồ mà mẹ nấu, cậu bé không muốn phải đau bụng nữa.

Vừa mới làm quen với hoàn cảnh xung quanh, hai mẹ con đi thật xa để tìm hàng quán. Tích Niên tất nhiên không cần phải nói, trong bốn năm rèn luyện, cô đã luyện được một người công phu từ sớm. Đáng khen phải nói đến Tiểu Hoại, cho dù đi rất xa vẫn còn có thể nhảy nhót được.

"Mẹ ơi, vừa nãy trong điện thoại mẹ nói với đại ca là muốn ra ngoài tìm việc làm, mẹ phải đi công tác sao, có thể dẫn con theo được không?" Cố Tiểu Hoại tràn đầy hứng thú nói.

Tích Niên liếc mắt nhìn con trai: "Cho dù mẹ có dám dẫn con đi thì cũng phải có người khác chấp nhận mới được!"

Tiểu Hoại vỗ hai cái má, tỏ vẻ khó xử nói: "Mẹ ơi, nếu như mẹ đi công tác kiếm tiền nuôi gia đình thì con sẽ làm gì?"

"Con... qua một thời gian ngắn nữa, mẹ sẽ tìm một trường học cho con, cho con đi học. Tránh để con cứ bám riết lấy mẹ cả ngày." Vừa nói cô vừa dùng tay sờ bụng, đã đi cả buổi rồi, bụng đã réo, vẫn nên tranh thủ tìm quán ăn để lấp bụng mới được.