"Tôi… tôi không có hại cô ta! Là do cô ta không tự trọng mà thôi! Rõ ràng là người đàn ông đã có gia đình, mà còn muốn… còn muốn…" Đối diện với ánh mắt của Thẩm Thừa Quang, cô ta không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, mồ hôi không ngừng chảy ra trong lòng bàn tay, ánh mắt của anh ấy giống như ánh mắt của một con diều hâu trong sa mạc, bén nhọn như muốn giết người.
"Hừ! Đàn bà ngu xuẩn này, chỉ bằng những lời cô vừa nói thì người đáng chết chính là cô rồi." Thẩm Thừa Quang nói xong thì lập tức xách cổ áo Tô Gia Hân lên, bàn tay to lớn nhấc cô ta lên giữa không trung.
Chân của Tô Gia Hân đã rời khỏi mặt đất, cô ta liên tục quơ hai chân loạn xạ: "Á, anh làm gì vậy? Thẩm Thừa Quang, anh mau buông tôi ra, mau bỏ tôi xuống."
"Hừ!" Nhưng điều cô ta nhận lại chỉ là một tiếng hừ lạnh của Thẩm Thừa Quang.
"Tôi là người phụ nữ của Hạ Ngôn, nếu anh dám làm gì tôi thì nhất định Ngôn sẽ không bỏ qua cho anh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. Thả tôi xuống dưới nhanh lên."
"Tôi đây lại muốn xem xem, rốt cuộc Hạ Ngôn sẽ vì một người phụ nữ dơ bẩn như cô mà không bỏ qua cho tôi thế nào." Thẩm Thừa Quang nói xong thì bàn tay to lớn bỗng vung lên
"A!" Chỉ nghe một tiếng kêu to, thân thể của Tô Gia Hân giống như một quả bóng cao su bị ném bay ra ngoài, rơi xuống tạo thành một đường cong parabol xinh đẹp.
"Rầm!" Tiếng va chạm mạnh vang lên ở bậc thang, cả thân thể quay cuồng lăn rầm rầm xuống các bậc thang, nhìn trông vừa mạo hiểm lại vừa đáng sợ.
Cố Tích Niên nhìn thấy vậy thì sửng sốt, vốn dĩ cô không nghĩ đến việc Thẩm Thừa Quang trực tiếp ném Tô Gia Hân xuống bậc thang như vậy. Lăn xuống như thế, không tàn phế thì cũng sẽ bị thương nặng.
Cô trơ mắt nhìn Tô Gia Hân ngã xuống dưới bậc thang cuối cùng, tay chân mở rộng, trông có vẻ như là đã ngất rồi.
"Thừa Quang, anh…" Cố Tích Niên mở miệng.
Thẩm Thừa Quang lấy khăn tay ra, lau hai tay mình rồi lạnh lùng nói: "Sợ cái gì chứ? Tích Niên, không phải em thường nói, lấy mạng đổi mạng sao? Nếu người phụ nữ này đã muốn đẩy em xuống thì bây giờ cô ta đáng nhận được những điều này."
"Thừa Quang, anh đi đi."
"Hửm? Anh đi ư? Vì sao?"
Cố Tích Niên mỉm cười nhìn về phía anh ấy, không có chút căng thẳng hay sợ hãi nào vì tình hình lúc này, ngược lại vô cùng rộng rãi nói: "Tôi rất cảm ơn anh đột nhiên xuất hiện cứu tôi và đứa bé trong bụng tôi. Nhưng mà tất cả đều là ân oán cá nhân của tôi và Tô Gia Hân. Cho nên bây giờ hãy để tôi tự giải quyết mọi chuyện đi."
"Em muốn thừa nhận mình là người đã đẩy Tô Gia Hân trước mặt Hạ Ngôn ư? Tích Niên, em..." Anh ấy còn chưa nói xong thì đã bị Cố Tích Niên ngăn cản lại.
"Chuyện của tôi, cho dù là trời nắng hay là mưa gió thì tôi cũng đều phải một mình gánh vác tất cả, không cần lo lắng cho tôi. Hôm nay anh là ân nhân cứu mạng của tôi, suốt đời này tôi sẽ không quên. Cảm ơn anh, Thẩm Thừa Quang." Cô cúi đầu thật sâu, cô không muốn bởi vì bản thân mà liên lụy đến bất kì người nào, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cô cũng sẽ không sợ phải chịu trách nhiệm.
Sau khi cúi đầu xong, một mình cô từ từ đi xuống dưới bậc thang, không để ý tới Thẩm Thừa Quang đang đứng ở trên vườn hoa nữa. Bậc thang này không dài, nhưng khi đoạn đường khi đi xuống này cũng đủ để cho cô tự hỏi mình rất nhiều.
Xem ra lúc này đây cô lại bị Tô Gia Hân lừa gạt rồi, cái gì mà Hạ Ngôn tìm cô có việc, toàn bộ đều là bậy bạ hết. Tất cả đều không có thật.
Cho tới bây giờ Tô Gia Hân vẫn chưa hề từ bỏ ý định với cô.... Mà thứ càng khiến cho người khác kinh ngạc hơn đó là Tô Gia Hân đã làm ra chuyện như vậy mà Hạ Ngôn vẫn có thể tha thử cho cô ta sao? Haiz, thật đúng là phân biệt đối xử đấy!
Mấy ngày nay, dường nhiên bệnh viện trở nên bận rộn hơn chỉ vì cô và Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân bị đưa về bệnh viện, Tích Niên không hề quan tâm một chút nào, tự làm bậy thì không thể sống, cho dù cô ta bị thương vì cô thì trong lòng cô cũng không có một chút áy náy nào.
Đứng ở trong phòng bệnh của chính mình, cô uống thuốc mà bác sĩ đã chuẩn bị cho mình để điều dưỡng cơ thể.
"Rầm!" Cửa phòng bệnh bị đá văng ra.
Tích Niên nâng mắt lên nhìn qua, Hạ Ngôn nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, đôi mắt màu xanh phẫn nỗ như muốn nuốt trọn cô vào trong bụng.
Cô ngồi ở giường bệnh, không vội không lo, để cái ly trong tay xuống rồi hỏi: "Có việc gì sao?" Trong lòng đã quá hiểu rõ Hạ Ngôn đến đây là vì ai rồi.
Đôi mắt xanh lạnh như băng, anh giống như một tu la địa ngục đi thẳng về phía giường bệnh, trong ánh mắt như mang theo vô số mũi tên băng: "Cố Tích Niên! Cái đồ đàn bà không biết sống chết này."
Cô vẫn lạnh lùng như trước: "Tôi không biết sống chết? Tôi lại chọc gì anh sao?"
"Tôi nói rồi, không được động đến Gia Hân! Cô đúng là loại phụ nữ ác độc, lại dám làm hại cô ấy."
"Nhìn cái bộ dạng xông đến hỏi tội này của anh đi! Tôi đã làm gì cô ta rồi? Tôi có thể làm gì Tô Gia Hân hả? Tôi cũng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt mà thôi. Hạ Ngôn, anh nên đi hỏi cái cô Gia Hân mà anh yêu đi, rốt cuộc cô ta đã làm ra chuyện ác độc gì đi." Thái độ của Cố Tích Niên kiên quyết nói, cho tới bây giờ cô cũng không thẹn với lương tâm, tất cả đều là do Tô Gia Hân gieo gió gặt bão, người ác sẽ nhận hậu quả xấu.
Lúc này Tô Gia Hân đang mặc bộ đồ bệnh nhân đi qua với sắc mặt tái nhợt, cả người cô ta dựa vào trên khung cửa của phòng bệnh: "Cô Cố! Cô… còn muốn hắt nước bẩn… vào tôi sao? Rõ ràng là cô và Thẩm Thừa Quang gặp riêng nhau bị tôi bắt gặp được, cô và Thẩm Thừa Quang đã liên thủ ra tay độc ác với tôi còn gì." Lời nói của cô ta còn mang theo sự bất lực.
Hạ Ngôn xoay qua: "Gia Hân, sao em lại đến đây? Thân thể của em còn yếu lắm, về nằm nghỉ trước đi."
"Không, Ngôn, em không quay về nghỉ ngơi được, chuyện này… em nhất định phải tìm Cố Tích Niên… để đòi lại sự công bằng." Cô ta yếu ớt nói, mới từ trên bàn phẫu thuật xuống, may là cô ta mạng lớn, còn được ông trời ngó đến nên khi ngã từ bậc thang cao xuống như vậy mà không còn bị thương trúng chỗ nào nguy hiểm trên cơ thể, chỉ bị một ít vết thương nhẹ mà thôi.
"A, ha ha ha ha." Nghe đoạn đối thoại của hai người xong, Tích Niên nở nụ cười, ai da, đây là chuyện nực cười cỡ nào đây. Ha, quả thật là câu chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe đó. Người ác đi tố cáo trước sao? A, rốt cuộc là ai mới là người nên đi tố cáo chứ? Nhưng mà cô không thể không bội phục chỉ số thông minh của Tô gia Hân, có thể nghĩ ra một câu chuyện dối trá như vậy. Sau khi cười xong, cô bất đắc dĩ nhìn Tô Gia Hân: "Cô Tô, thật sự cô nên lấy lương tâm của mình ra để giặt sạch, rồi phơi nắng thêm lần nữa, nếu không sẽ bị thối đó."
"Cô… Cô… Ngôn, anh phải làm chủ cho em."
"Gia Hân, em đi về nghỉ ngơi trước đi." Hạ Ngôn lạnh lùng nói xong, đôi mắt xanh liếc liếc nhìn y tá đứng ở cửa và nói: "Đưa cô Tô về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Y tá không dám chậm trễ một chút nào, nhanh chóng đến đưa Tô Gia Hân rời khỏi nơi này.
"Hừ, Hạ Ngôn, anh đừng để Tô Gia Hân đi như vậy chứ, để cô ta ở đây giằng co với tôi để xem rốt cuộc chuyện này là ai đúng ai sai." Cố Tích Niên ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Hạ Ngôn đứng ở bên giường nhìn cô rồi nói: "Mặc kệ ai đúng ai sai, cũng là cô đã đẩy cô ấy ngã xuống."
"Đúng." Cô trả lời.
"Hừ, người phụ nữ này, bây giờ cô càng ngày càng khoa trương rồi, đã mang thai còn dám đi ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác sao? Hay Thẩm Thừa Quang mới chính là bố của đứa bé này? Hả?"