Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 73




Đêm, không gian đen kịt bao phủ cả vùng đất.

Trận cuồng phong phát ra những âm thanh khiến cho đêm đen càng thêm đáng sợ.

Đây là một tòa biệt thự nhưng ở ban đêm mượn ánh sáng tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua xem có chút giống như những căn nhà cũ trong phim kinh dị.

Một chiếc xe hơi màu đen đi trong mưa, dừng lại ở cửa lớn của biệt thự. người gác cổng gọi một cuộc điện thoại nội bộ, cửa liền từ từ mở ra.

Xe ngừng lại, rất nhanh trên xe có người xuống mở ô.

không bao lâu, từ ghế sau xe bước xuống một người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu đen. Ở trong biệt thự ánh đèn chiếu rọi, dung mạo của anh ta không rõ ràng lắm, nhưng một thân quần áo tung bay theo gió rất nổi bật làm cho anh ta có một loại mị lực cuồng dã.

Hai bên cửa của biệt thự mở ra.

người đàn ông vững vàng bước vào, gió thổi bay vạt áo khiến người phía sau cảm thấy giống như một tấm lưới màu đen đập vào mặt, cảm giác áp bức mãnh liệt.

Bị dẫn vào đại sảnh, lúc này người đàn ông đi vào cửa biết ở trong đó đã bày ra thế trận chờ anh. Lần này tới dễ dàng nhưng lui thì không dễ. anh sớm biết nhưng chưa từng do dự.

“ không hổ là người làm cho người ta nghe tên đã sợ mất mật Cô Lang, quả nhiên có gan sắc” Đối diện cửa, một người đàn ông một thân màu đen chậm rãi đứng lên.

Dáng người anh ta to con, vóc dáng cao khoảng 1m9, áo choàng tóc dài. Xì gà để trên môi, đôi tay vỗ theo tiết tấu.

Trong miệng nói lời thưởng thức, trên mặt cười như không cười ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

“ Cũng vậy” Trang Dịch Sính nhìn lại anh ta, nhàn nhạt đáp lại.

“ Tốt! tôi rất thích người có khí phách. Chỉ là, hôm nay anh tới thì dễ nhưng đi thì rất khó khăn” người đàn ông chậm rãi đi tới, khóe miệng là nụ cười khát máu.

Trang Dịch Sính cười nhạt “ Tôi biết rõ. Chỉ là tôi tới là muốn cùng anh làm một giao dịch”

“ Hả? Tôi rất hứng thú nghe một chút” người đàn ông chau mày, ngón tay vuốt vuốt điếu xì gà.

Tay Trang Dịch Sính chậm rãi đặt lên ngực trái của mình: “ Nghe danh anh là tay súng thần kì, hôm nay anh cứ ở chỗ này cho tôi một phát, từ nay về sau chuyện anh và tôi không còn liên quan đến nhau nữa, anh thấy sao?”

người đàn ông chậm rãi nheo mắt lại nhìn anh hồi lâu đột nhiên cười ha ha: “ Được!”

anh vung tay lên phân phó: “ người đâu, súng!”

Trang Dịch Sính hai chân khẽ tách ra, hai tay chấp sau lưng. Trên mặt vẫn lạnh nhạt không có một tia sợ hãi.

“ Phanh” Một tiếng súng vang lên mang theo làn khói, rồi sau đó là máu chảy.

Thân thể Trang Dịch Sính lay động mãnh liệt, sau đó anh che lại nơi đang chảy máu ở trước ngực, miệng chậm rãi nhếch lên một đường cong. Thân thể ngã về phía sau, có người đỡ anh.

“ Tại sao?” Trước khi mất đi ý thức anh đã nghe có người hỏi.

Trang Dịch Sính cười cười tầm mắt đã tan rã: “ Có lẽ tôi chán ghét cuộc sống như thế.....” Hoặc đây là tôi thiếu cô ấy.

Nửa câu sau anh không thể nào nói ra. Hay là anh không muốn nói ra.

..........

Sáng hôm sau Hạnh Nhược Thủy vào phòng hiệu trưởng đề đơn từ chức.

Hiệu trưởng thuyết phục nữa ngày, bất đắc dĩ Hạnh Nhược Thủy kiên quyết không thể làm gì khác hơn là đồng ý. nhưng bởi vì vấn đề giao tiếp, cho nên phải nửa tháng mới bằng lòng để cô chính thức nghỉ việc.

Hạnh Nhược Thủy mặc dù một khắc cũng không muốn đợi nhưng đúng là mình quá đột ngột, dù sao cũng phải tìm người thay thế vị trí của cô, cũng đành phải đồng ý.

Hạnh Nhược Thủy cũng không nói chuyện từ chức cho những người khác. nhưng một tuần lễ sau có cô giáo tới lớp thay thế Nhược Thủy, mọi người cũng đoán được.

“ Chị Tích Mộng chị thật sự muốn đi sao?” người đầu tiên lại hỏi là Mai Ngạn Đình.

Hạnh Nhược Thủy đối với cái cô gái ầm ầm ĩ ĩ này cũng có cảm tình: “ Đúng vậy”

“ Làm rất tốt sao phải đi? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? em có thể giúp chị một tay?” Mai Ngạn Đình ôm lấy cánh tay của cô, cô rất ưa thích chị Tích Mộng.

Hạnh Nhược Thủy đùa bỡn tóc của cô cười cười lắc đầu: “ không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh rể em hi vọng chị trở về bên cạnh anh ấy. anh không muốn cuộc sống ở riêng, cho nên....” Lý do này là tốt nhất.

Quả nhiên Mai Ngạn Đình không nói gì chỉ là quẹt mồm: “ Thật đáng ghét nha. Chị Tích Mộng em không muốn tách ra với chị”

“ không sao, em về sau có thể sang đây gặp chị, chị trả tiền lộ phí cho em, còn cho em chỗ ăn chỗ ngủ như thế nào?” Chỉ là đến lúc đó cô ấy nhìn thấy Trường không, sẽ không bị hù dọa đi. Cô đột nhiên rất tò mò, Mai Ngạn Đình sợ bộ dáng ấy.

“ Một lời đã định không cho đổi ý a!” Mai Ngạn Đình cũng hiểu vợ chồng ở riêng không phải là kế hoạch lâu dài. Chỉ là những năm gần đây ngoại trừ Hứa An chị Tích Mộng là đối với cô tốt nhất, cô thật không bỏ được.

“ Một lời đã định”

Mai Ngạn Đình tâm tình còn chưa tốt lắm, ôm cánh tay của cô hỏi lại: “ Chị Tích Mộng vậy khi nào thì chị đi?”

“ Cô giáo mới đã vào vị trí của mình rồi, chỉ cũng có thể đi, thời gian gần đây thôi” Cô muốn trước tiên thu dọn đồ đạc, sau đó gửi đến thành phố Z. Tối về nên đặt vé máy bay rồi.

........

Mai Ngạn Đình tan việc trở về, cùng Hứa An nói đến chuyện này, Hứa An có chút kích động: “ Chị Tích Mộng phải đi? Thế nào đột nhiên lại như vậy?”

Mai Ngạn Đình nhìn anh rất kì quái: “ Ai, chị Tích Mộng phải đi anh làm gì kích động vậy? Chẳng lả anh thầm mến chị Tích Mộng?”

Cô cảm thấy thái độ của Hứa An đối với chị Tích Mộng có chút là lạ. nhưng cô lại không muốn suy nghĩ nhiều, nếu Hứa An thật sự thích chị Tích Mộng, cô cũng không biết làm sao.

Hứa An tĩnh táo lại vội vàng ôm lấy cô: “ Thần kinh, chị Tích Mộng đối với em tốt như vậy, khi cô ấy đến em vui vẻ hơn rất nhiều, cho nên anh không muốn cô ấy đi a”

anh nói đây cũng là lời nói thật.

Mai Ngạn Đình tựa vào vai anh: “ em cũng khổ sở như vậy a. Qua nhiều năm như vậy, trừ anh ra, chị Tích Mộng đối với em tốt nhất. Cô ấy không xem thường em, cũng không cho em là người thấp kém cần sự đồng tình. Cô ấy giống như một người chị quan tâm đến em, có một người chị thật rất tốt!”

“ Chị Tích Mộng có nói tại sao cô ấy muốn rời đi không?” Hứa An đặt cằm trên vai cô cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó từ từ nheo lại. Muốn rời đi? không dễ dàng như vậy!

Mai Ngạn Đình thở dài một tiếng, vùi mặt vào trong cổ anh: “ anh rể không muốn cuộc sống ở riêng. Nếu là lý do khác em còn có thể khuyên cô ấy ở lại. nhưng lí do này em còn có thể nói gì a. Ở riêng hai nơi rất dễ xảy ra chuyện, em cũng không muốn hôn nhân của cô ấy xảy ra vấn đề a”

“ Nói cũng phải”

…………

Xác định ngày rời đi, Hạnh Nhược Thủy liền đem mấy thứ gửi về thành phố Z. Chỉ là không phải gửi về nhà mình mà là gửi cho Bội Thi. Cô không gọi điện thoại cho Bội Thi muốn cho cô ấy một kinh hỉ.

Những thứ không thể mang đi thì cho Mai Ngạn Đình và Hứa An. Cái gì cũng là mới mua không bao lâu còn mới lắm. Mai Ngạn Đình thật vui mừng mang đi, ngược lại Hứa An không bày tỏ gì giống như là không có hứng với đồ người khác dùng qua.

Hạnh Nhược Thủy ngày cuối cùng sau khi tan việc, mời tất cả thầy cô giáo ở trường một bữa cơm. Trong quá trình bị mời vài ly rượu thiếu chút nữa say rồi. Mai Ngạn Đình ôm cánh tay của cô khóc nói không cho cô đi mọi người phải khuyên thật lâu.

Trở lại phòng, phòng ốc to như vậy càng thêm trống trãi bởi vì đồ đạc gì cũng đã gửi đi. nhưng Hạnh Nhược Thủy không hề cảm thấy trống trãi, bởi vì cô lập tức sẽ được về nhà trong lòng rất thỏa mãn.

Chiều nay lên máy bay buổi tối là đến thành phố Z.

Hạnh Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra, theo thường lệ đầu tiên gọi cho Ưng Trường không nhưng vẫn tắt máy.Cô có chút bận tâm, không thể làm gì khác hơn là không ngừng an ủi mình, có lẽ nhiệm vụ lần này tương đối gian nan.

Đi vào phòng tắm, tẩy đi mùi rượu trên toàn thân, tinh thần sảng khoái tâm tình cũng không tệ. Mở máy tính xem tiểu thuyết. Tiểu thuyết đã kết rồi, ngày đó bộc phát, ngày thứ hai đăng lên biên tập nói trang web chưa bao giờ rầm rộ. Hiện tại kết văn đã hai tuần rồi, nhưng tin nhắn vẫn rất nhiều. Mỗi ngày nhắn lại cũng là một thú vui của cô.

người nhắn lại đều là thúc giục cô, cô nhắn lại nói cho độc giả hiểu. Đó là tình cảm của độc giả đối với cô, cô thường bị cảm động phải khóc lên.

Đang nhắn lại đột nhiên điện thoại vang lên.

Hạnh Nhược Thủy kích động cầm điện thoại lên nhìn xem, là một số điện thoại lạ. Có chút mất mát dẩu môi, không phải Trường không, ai!

Nghĩ có lẽ là điện thoại quấy rầy nên cô không nhận ngay lập tức. nhưng một lát sau đối phương không có treo điện thoại, cô liền ấn xuống nút trả lời: “ Alo, xin chào”

“ Chị Tích Mộng tôi là Hứa An” Thanh âm bên kia có chút thở gấp, dáng vẻ rất gấp.

Hạnh Nhược Thủy khẽ giật mình: “ A Hứa An, có chuyện gì không?” Nếu như sớm biết là điện thoại của Hứa An cô sẽ không nhận, dù sao cũng là bạn trai của bạn cô không muốn có chuyện hiểu lầm.

“ Chị Tích Mộng, Đình Đình có ở chỗ chị không?” Tiếng thở vội vàng truyền đến.

Hạnh Nhược Thủy càng thêm ngạc nhiên bọn họ không phải vừa mới về cùng nhau trở về sao? “ Cô ấy không phải cùng về nhà với anh sao? Tại sao lại ở chỗ tôi được?”

“ Chúng tôi về nhà, cô ấy vẫn la hét đòi tìm chị, tôi thật vất vả mới đem cô ấy về nhà. Kết quả lúc tôi đi tắm cô ấy liền ra ngoài, tôi tìm ở gần đây cũng không thấy, điện thoại di động cũng tắt máy! Tôi, tôi vội muốn chết! Chị Tích Mộng, chị có thể xuống dưới lầu tìm giúp tôi một chút, cô ấy có lẽ là đi tìm chị. Cô ấy có chút say rồi, tôi lo lắng cô ấy gặp chuyện không hay, làm ơn!”

“ Được, tôi xuống ngay, tạm biệt!” Hạnh Nhược Thủy cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho Mai Ngạn Đình, đúng là tắt máy.

Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Hạnh Nhược Thủy thay quần áo, cầm điện thoại di động cùng chìa khóa vội vàng chạy xuống lầu.

Thay xong giày, xông tới mở cửa, người còn chưa ra ngoài, cửa chống trộm liền kéo ra. Trước mắt bỗng chốc xuất hiện một bóng đen, cô hoảng sợ vội lùi ra phía sau. 

Bóng đen theo vào, cửa đóng lại.

Hạnh Nhược Thủy bị dọa sợ, nhìn rõ người trước mắt là Hứa An: “ Hứa An? anh, anh không phải đi tìm Mai Ngạn Đình rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?”

Cô có ngu cũng nhìn ra sắc mặt Hứa An có gì không đúng. Giống như một người làm chuyện xấu, nụ cười trên mặt rất đáng sợ: “ Chị Tích Mộng hoặc tôi nên gọi cô là Hạnh Nhược Thủy?”

Hạnh Nhược Thủy toàn thân chấn động, thiếu chút nữa bật thốt lên anh biết tôi, thật may là kịp thời dừng lại: “ Tôi không hiểu ý của anh. Đúng rồi không phải anh nói là không thấy Mai Ngạn Đình sao? Chúng ta nhanh đi tìm cô ấy”

Cô thử đi tới cửa, lại bị Hứa An đẩy trở lại.

“ Đừng nóng vội cô ấy đang ở trên giường ngủ ngon giấc. Ngược lại chúng ta có phải nên ngồi xuống hàn huyên một chút?” Hoàn toàn là một bộ mặt ác nhân.

“ anh, anh nghĩ như thế nào?” Hạnh Nhược Thủy lập tức hiểu việc Mai Ngạn Đình mất tích căn bản là nói dối. Hứa An chính là muốn lừa cô mở cửa để anh ta đi vào! nhưng hiện tại biết thì đã quá muộn.

Hứa An lạnh lùng cười giống như một con sói tàn nhẫn, vẻ mặt điên cuồng dữ tợn: “ Hạnh Nhược Thủy cô còn nhớ tôi không? Cô nhất định không nhớ rõ nhưng cô cho dù có hóa thành tro thì tôi cũng nhớ rõ, bởi vì chính cô đã hại tôi ra nông nỗi này!”

anh ta biết cô “ anh không phải Hứa An vậy anh là ai?” Hạnh Nhược Thủy cả người lạnh lẽo nhưng vẫn trấn định hỏi. Chỉ bởi vì khẩn trương nên hô hấp có chút không thuận.

“ Tôi là Hứa An. Tôi cũng từng là học sinh ở A, chỉ cần tốt ngiệp tiền đồ sáng lạn! nhưng bởi vì cô, tôi bị buộc phải thôi học, còn bị bức đến nơi chim cũng không muốn đại tiện, đều là cô!” anh ta kích động rống, giống như hận không thể cắn cổ Hạnh Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy nhớ Mai Ngạn Đình từng nói, Hứa An là vì đắc tội với người không nên đắc tội nên bị bắt phải nghỉ học. nhưng cô chưa từng làm chuyện không nên làm với bất cứ người nào. Chẳng lẽ...... là Thương Duy Ngã? “ Tôi xác thực không biết anh hơn nữa tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh”

“Cô không có nhưng cô là đầu sỏ gây chuyện! Cô làm bộ thuần khiết, trêu chọc nam sinh trong trường xuân tâm nhộn nhạo, kết quả cô lại tìm một lão đàn ông có tiền! Cô chính là không biết xấu hổ bị bao nuôi, tôi nói sai sao? Tôi nói sai sao?”

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc nghĩ tới. anh ta chính là người dán hình tuyên truyền nói cô bị bao nuôi! “ anh chính là cái người nói hưu nói vượn kia!”

Hứa An trừng mắt, trong mắt đều là màu đỏ: “ Tôi nói đều là sự thật! nhưng Thương Duy Ngã lại ép trường học bắt tôi thôi học, ép tôi không thể không đi cái địa phương quái quỷ này! Nếu như không phải cô, dựa vào trình độ tốt nghiệp đại học A, tôi hiện tại cũng có nhà có xe rồi! nhưng là bởi vì cô, tôi phải vùi mình ở cái địa phương này, ở trong con hẻm nhỏ không thấy mặt trời, đều tại cô. Tất cà đều tại cô!”

Hạnh Nhược Thủy biết Hứa An đã điên rồi, cô căn bản không vọng tưởng có thể cùng anh phân rõ phải trái. Thứ người như thế trong lòng đã biến thái rồi. Cô năm đó coi như chọn nam sinh trong trường học, anh ta cũng sẽ làm ra chuyện như vậy. Tóm lại theo ý anh ta, Hạnh Nhược Thủy cô chỉ có thể lựa chọn Hứa An đó mới là bình thường!

Hứa An bỗng chốc nhào tới, chế trụ cổ của Nhược Thủy. Tròng mắt của anh ta lồi ra, tay càng thêm dùng sức.

Hạnh Nhược Thủy liều mạng muốn đẩy anh ra, không khí ngày càng ít, cô cảm thấy ngực mình muốn tắt thở.

Hứa An đột nhiên buông tay ra, lạnh lùng nói: “ Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy. Các người đem tôi hại thành cái dáng vẻ như vậy, tôi nhất định khiến các người phải trả giá thật lớn!”

Hạnh Nhược Thủy sờ cổ họng không ngừng ho khan, một hồi lâu mới có thể hít thở được. Tròng mắt bởi vì vừa bị giày vò nên toát ra chất lỏng. Sau lưng dựa vào bàn cơm chống đỡ thân thể mềm nhũn, cảnh giác nhìn Hứa An. Tay ở sau lưng ấn bàn phím di động.

Hứa An cũng nhìn lại cô đột nhiên anh ta cười vui vẻ: “ Đã nhiều năm như vậy cô vẫn rất xinh đẹp. Năm đó ở trong trường có bao nhiêu nam sinh ảo tưởng có một ngày đem cô đè ở dưới thân, hung hăng rút ra, nghe cô rên rĩ....”

Đột nhiên anh ta xông lại, lôi kéo tay cô âm thanh di động bị rơi: “ Muốn gọi điện thoại cầu cứu, nằm mơ!”

“ anh thật ghê tởm!” Hạnh Nhược Thủy không nhịn được mắng. Lại nghĩ tới trong trí nhớ, rất giống văn phong trong tiểu thuyết đồi trụy, chẳng lẽ anh ta cũng viết?

Hứa An không giận ngược lại cười càng thêm vui vẻ: “ Cô mắng nha, cô mặc dù mắng! Bọn họ cũng không có cơ hội này nhưng hôm nay tôi có cơ hội! Tôi ngược lại muốn nhìn cô ở dưới thân đàn ông sẽ thành cái dạng gì ha ha....”

Hạnh Nhược Thủy cả kinh thất sắc không nghĩ ngợi liền hướng cửa chạy đi một phát bắt được chốt cửa.

Hứa An nhào tới ôm chặt cô! Miệng ghé vào bên tai cô bỉ ổi mà nói: “ Hạnh Nhược Thủy cô trốn không thoát đâu!”. Nói xong hắn ở bên hông cô hung hăng bóp một cái.

“ Cô đúng là một báu vật, cô xem tôi chỉ nghĩ thôi mà đã hưng phấn như vậy” anh ta còn ghê tởm bắt cô sờ lên thân thể anh ta.

Hạnh Nhược Thủy bị anh ta bóp đau kêu một tiếng, trong lòng sợ hãi một giọt nước mắt rơi xuống trong nước lập tức khuếch thành một mảng lớn. Cô đầu óc có chút vụng về mà nghĩ, cơn ác mộng ở Quế Lâm!

Hứa An đem cô khiêng lên, sải bước đi về phòng ngủ.

Hạnh Nhược Thủy bị sợ lớn tiếng hô cứu mạng.

Hứa An đặt cô xuống một tay che miệng cô: “ Kêu nữa tôi sẽ giết cô! Đừng cho là tôi không dám, tôi đã thành ra như vậy rồi còn có gì không dám? Thông minh thì làm cho tôi thoải mái có lẽ tâm tình tốt tôi sẽ bỏ qua cho cô cũng không nhất định!”

Hạnh Nhược Thủy không quản gì cả ra sức đẩy Hứa An, đẩy Hứa An lảo đảo. Cô vội vàng xoay người chạy lên lầu nhưng mới chạy hai bước liền bị Hứa An bắt lấy chân. Cô càng không ngừng đấm đá xé cổ họng kêu cứu. nhưng bởi vì quá khẩn trương ngược lại càng không phát ra được chút âm thanh nào, kêu cũng không lớn.

Hứa An rất nhanh che miệng cô lại đem cô vào phòng ngủ, vừa vào cửa liền đi thẳng đến bên giường. Đẩy cô ngã lên giường sau đó đè lên! “Hắc hắc tôi hôm nay phải nếm thử mùi vị của cô một chút **! Hắc hắc....”

Hạnh Nhược Thủy hoảng sợ, khi anh ta hôn cô cô liền cắn lên mặt anh ta một cái.

Hứa An đau đến kêu thảm thiết, buông cô ra bụm mặt đứng lên: “ Cái người phụ nữ đáng chết này!”

Hạnh Nhược Thủy chớp thời cơ đá vào chỗ hiểm của hắn, mặc dù cô không có học cách đối phó với sắc lang như thế nào, nhưng nơi này đối với sắc lang là điểm yếu trí mạng.

Hứa An không kịp chuẩn bị, bị cô đá một cước, bị đá anh ta rống lên như tiếng heo.

Hạnh Nhược Thủy lật người chạy ra cửa phòng.

Hứa An không để ý đau đớn bắt lại một cái chân của cô dù thế nào cũng không chịu buông ra.

........

Tiếng súng vang lên chấn động màng nhĩ.

Thương Duy Ngã tay cầm sung giống như thấy kẻ thù một phát ngay tim bóp cò. Ánh mắt anh ta âm độc tàn nhẫn giống như tùy lúc có thể đem kẻ thù ra xé xác.

Tiếu Nham cầm điện thoại di động đi vào, từ từ đi đến sau lưng anh ta.

Một lát sau tiếng súng dừng lại. Thương Duy Ngã chậm rãi xoay người lại nhàn nhạt nhìn anh em mình. Lông mày khẽ nhếch lên.

Tiếu Nham đưa điện thoại cho anh ta: “ Điện thoại từ thành phố Y nói Hạnh Nhược Thủy đang trong tay anh ta, nếu như...” anh ta còn chưa nói xong, điện thoại đã bị đoạt lấy.

Tiếu Nham nhìn anh đưa điện thoại đến bên tai sải bước đi. Hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Vì một người phụ nữ mà một thân trở nên nhếch nhác như vậy vẫn cứ cho đây là hận. Trên thế giới này người ngốc như vậy cũng chỉ có anh.

Dự tính sau khi nghe điện thoại xong rồi Tiếu Nham vội vàng đi theo. anh sợ sau đó sẽ có người hoặc vật gặp tai ương, Phong Vân bang gần đây tổn thất nhiều tài sản lắm rồi cũng không thể họa vô đơn chí nữa.

Thương Duy Ngã cầm điện thoại áp vào tai: “ Alô”

“ Thương Duy Ngã còn nhớ tao không?” Thanh âm bên kia có loại sảng khoái khi trả được thù.

Thương Duy Ngã lạnh lùng nhếch miệng thốt lên: “ là tên ngu xuẩn nào cho rằng mày có loại vinh hạnh này?”

“Mày...” bên kia giận đến cứng họng, sau đó lại lên giọng uy hiếp: “ Thương Duy Ngã mày khua môi múa mép giỏi lắm, Hạnh Nhược Thủy bây giờ đang ở trong tay tao, nếu muốn cứu cô...”

Lời anh ta còn chưa dứt Thương Duy Ngã liền cắt đứt: “ Xem ra nói mày ngu xuẩn là xem trọng mày rồi. Tùy tiện lên trang web cũng thấy Hạnh Nhược Thủy đối với tao đã sớm không còn gì nữa. Mày đem cô ta đến uy hiếp tao quả là ngu xuẩn đến buồn cười. Mày muốn chém muốn giết thế nào tùy mày tao không rảnh theo mày”

Dứt lời anh ta cúp điện thoại. Điện thoại di động trong tay cơ hồ muốn bị bóp nát.

không bao lâu bên kia nhắn tin tới: Nếu tám giờ tao không thấy mày xuất hiện trễ một phút tao sẽ ở trên người cô ta xẹt một dao, cho đến khi mày xuất hiện mới thôi. Tao muốn nhìn xem có thật là mày đối với cô ta không còn quan tâm! Dù là sai lầm thì tao cũng có lợi rồi không có gì lỗ cả. Nói thật đã nhiều năm như vậy, Hạnh Nhược Thủy vẫn phấn nộn như vậy, da dẻ giống như là đậu hủ vậy...”

không giống suy nghĩ của Tiếu Nham lần này Thương Duy Ngã lại không nổi giận. Mà tỉnh tảo ra lệnh: “ Phân phó người chuẩn bị máy bay, đi đến thành phố Y. Cho người điều tra cần sớm điều tra ra người ở nơi nào! Nhất định phải mau!”

“ anh tự mình đến thành phố Y? Những người đó đối với anh đã rất có ý kiến anh còn tự mình đưa vào họng súng?” Lần này động tĩnh quá lớn phía trên mở hội nghị liên tiếp. Lần này anh lại vì Hạnh Nhược Thủy đến thành phố Y, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt.

“ Tôi không quản nhiều như vậy” Thương Duy Ngã khẽ cau mày giọng nói nhàn nhạt.

Tiếu Nham biết ai cũng không ngăn được. Chỉ là trong lòng than thở anh hùng khó qua ải mỹ nhân...! Mấu chốt là anh hùng còn không biết hoặc là không muốn thừa nhận!

......

“ anh uổng phí tâm sức rồi Thương Duy Ngã sẽ không đến. anh ta hận không thể thay anh tới hành hạ tôi, anh ta vui vẻ xem cuộc vui” Hạnh Nhược Thủy bị trói ở trên ghế, trên mặt bị đánh sưng to lên khuôn mặt bị biến dạng.

Hứa An cau mày hút thuốc, nghe vậy nói: “ Vậy thì đánh cuộc một lần thôi. Dù là anh ta không đến tôi cũng không lỗ. Dù sao tôi nhớ cô nhiều năm như vậy vừa đúng lúc chúng ta cùng nhau chơi đùa. Tướng mạo này đem đi bán làm vợ lão côn cũng có thể được mấy vạn không phải sao?”

Hạnh Nhược Thủy giận đến hộc máu, nhịn không được mà mắng: “ Mai Ngạn Đình mắt mù rồi nên mới coi trọng loại người không bằng cầm thú như anh”

Hứa An không giận ngược lại cười, anh ta nhả khói ra, đi lại nắm cằm Hạnh Nhược Thủy: “ Vậy thì thật là tốt chúng ta là một đôi nam nữ mù mắt. Tôi không phải bị mù mắt nên mới coi trọng cô thì đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Tôi không tốt cô cũng đừng hòng qua ngày! Chúng ta cứ từ từ chờ xem, xem ai chết trước!”

Hạnh Nhược Thủy nhìn chằm chằm anh ta không lên tiếng nữa. Cô biết giờ phút này Hứa An chính là không bằng cầm thú nói đạo lí cũng vô ích. Trên người cô bị đánh khắp nơi đều đau nhức, vô cùng đau đớn không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng. Trong lòng cô âm thầm kêu may mắn, chỉ cần không bị tên cầm thú này cưỡng bức, đánh một trận cũng chẳng sao!

Tủ lạnh đã cho bọn họ rồi trước đó mua vài chai bia để trên bàn, bị Hứa An cầm đi uống.

Hạnh Nhược Thủy bị trói máu không lưu thông, khó chịu muốn khóc. Vết thương trên người vô cùng đau đớn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ bị người hung hăng tát một cái.

Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy Hứa An đôi mắt đỏ ngầu, cởi quần áo của cô. Hạnh Nhược Thủy sợ thét chói tai nhưng tay chân bị trói căn bản không nhúc nhích được một chút nào.

Hứa An một bên kéo khăn giấy nhét vào miệng cô. Sau đó cúi đầu xé quần của cô. anh ta xuống tay rất nặng trên chân của cô từng cục xanh tím.

Khăn giấy bị nước miếng thấm ướt liền trở nên mềm nhũn Hạnh Nhược Thủy nhổ ra xé cổ họng kêu to.

Hứa An lấy tay che miệng cô nảy sinh ác độc cho cô một cái tát: “ Tôi để cho cô gọi, tôi để cho cô gọi!” Trong mắt anh ta đầy tia máu giống như là điên cuồng.

Vừa che miệng của cô vừa xách theo cái ghế ngồi nhấc cả thân thể cô đến cạnh bàn, cầm chiếc khăn nhét vào miệng của cô. Sau đó xoay người đi vào phòng bếp một lát sau cầm ra một ly nước.

“ Tôi để cho cô không kêu được nữa!” Hứa An tháo chiếc khăn trên miệng của cô, một tay bóp miệng của cô đổ ly nước vào.

Khi chất lỏng chảy qua cổ họng Hạnh Nhược Thủy khổ sở giằng co......

.........

Lúc Hạnh Nhược Thủy khôi phục ý thức rất muốn khóc, cổ họng giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào rất khó chịu, mặt của cô đau rát thân thể khắp nơi đều bị thương……

Chân mày chíu chặt biểu lộ sự khổ sở. Nghĩ muốn kêu cứu lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cố sức giãy giụa.

Qua một lúc lâu Hạnh Nhược Thủy mới từ từ mở mắt. Thần trí cô có chút mông lung, sợ hãi nhìn lên trần nhà màu trắng hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục ý thức.

Quá đau! Đây là cảm giác duy nhất.

Hạnh Nhược Thủy không nhịn được khóe mắt chảy ra nước mắt. Loại đau khổ này giống như là sắp chết vậy. nhưng lại cố tình muốn cô sống để chịu khổ! Trong lòng cô tràn đầy uất ức và tuyệt vọng không nhịn được khóc thút thít. Cổ họng bị thương không phát ra âm thanh nào chỉ có tiếng hơi thở.

Một lát sau cửa đẩy ra. Nghe được bên giường có âm thanh liền sải bước đi tới.

Hạnh Nhược Thủy hai mắt đẫm lệ nhìn bóng đen đột ngột xuất hiện, một hồi lâu mới nhận ra đó là Thương Duy Ngã. Cô nhất thời sợ hãi, giùng giằng liền muốn bò dậy bỏ chạy.

“ Đừng động!” Thương Duy Ngã đè cô lại: “ Tình trạng của em không tốt lắm, cho dù muốn trốn cũng phải nghĩ ngơi cho khỏe đã!”

Hạnh Nhược Thủy há miệng muốn nói chuyện lại phát hiện chỉ có đau đớn căn bản không thốt ra âm thanh nào. Cô nhất thời luống cuống chẳng lẽ cô về sau cũng không thể nói chuyện! Khổ sở nghĩ đến việc Hứa An đem nước nóng rót vào cổ họng... Thật đáng sợ. Nước mắt rất nhanh liền rơi xuống, không kịp nghĩ người trước mắt là ai, dù rằng anh ta sẽ thoải mái cười nhạo!

“ Cổ họng của em bị thương nghiêm trọng trên thân thể cũng có nhiều vết thương, phải nghỉ ngơi thật tốt” hắn từ từ cuối người nói nhỏ bên tai cô: “ Nhược Thủy, trước khi anh cảm thấy đã giày vò đủ, em chết cũng không thể. Cho nên bảo dưỡng thân thể cho tốt”

Nói xong anh ta mở cửa đi ra ngoài.

không bao lâu bác sĩ, y tá nối đuôi nhau đi vào. Y tá trưởng ở ngoài cửa, nghe một câu uy hiếp: Nếu như cô ấy có chuyện gì, đem mạng của các người tới gặp tôi.

Hạnh Nhược Thủy chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cũng không quản những người đó ở trên người cô làm những gì, bị kim tiêm đâm vào người không bao lâu cô cảm thấy buồn ngủ liền ngủ thiếp đi.

Thương Duy Ngã đứng ở cửa sổ hút thuốc. không nhìn thất mặt của anh ta chỉ thấy một bóng lưng cao lớn, cương quyết mà cô độc. Cho người ta cảm giác giống như một con sói cô độc. Ban đêm phát ra những tiếng kêu hống hách thức tỉnh người đời.

Bác sĩ rời đi một lúc Thương Duy Ngã đã hút xong điếu thuốc trong tay, lại đẩy cửa đi vào trong phòng.

người trên giường bệnh được tim thuốc an thần đã ngủ rồi. Khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt, thấm ướt gương mặt thon gầy.

hắn chậm rãi vươn tay ngón tay cái nhẹ nhàng quẹt qua một vệt nước mắt. Có chút phiền não lấy khăn giấy trên bàn lau đi nước mắt trên mặt. Đợi làm xong hắn cảm thấy giống như có ma xui quỷ khiến tức giận ném khăn giấy vào trong thùng rác.

Kích động lại lấy thuốc ra hút, nhưng nhìn người đang ngủ say trên giường vẫn cố gắng nhịn.

..........

Hạnh Nhược Thủy cũng không biết là mình ngủ bao lâu lúc tỉnh lại thì thấy cổ họng và trên người đã đỡ hơn rất nhiều. Đau đớn giảm bớt, thần trí cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Cô vừa cử động lập tức có người đứng lên hỏi cô.

Thân thể Hạnh Nhược Thủy cứng ngắc một lúc sau đó lắc đầu một cái, chậm rãi di chuyển tầm mắt phát hiện trong phòng chỉ có một y tá Thương Duy Ngã không có ở đây. Thần kinh lập tức lơi lỏng thở hắt ra một hơi.

Cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều cô thử nói chuyện nhưng vẫn không phát ra âm thanh.

“ Có phải cô khát nước không? Tôi lập tức đi rót nước cho cô, cô chờ một chút!” không bao lâu có một chén nước đưa tới, dùng muỗng đút lên miệng cho cô.

Hạnh Nhược Thủy ho khan, khát nước cổ họng đau đớn, nên nhanh chóng há miệng ngậm muỗng nước. Lúc nuốt xuống cổ họng rất đau, cô khó chịu nhăn mặt.

“ Cổ họng của cô bị thương không thể dùng lực nuốt. Cô từ từ để nước từ từ chảy xuống sẽ không bị đau”

Hạnh Nhược Thủy theo phương pháp của cô ấy, mặc dù vẫn còn đau nhưng đã tốt hơn rất nhiều. Cổ họng dịu lại chân mày cũng giãn ra một chút.

Y tá bưng một chậu nước lại tỉ mỉ giúp cô lau mặt lau tay, chăm sóc rất tận tình.

“ Chỗ nào không thoải mái cô nói cho tôi biết. Tôi biết cổ họng cô vẫn không thể nói chuyện cô chỉ cần làm ra cử chỉ là tôi biết rồi”

Hạnh Nhược Thủy gật đầu nhìn trần nhà một lát ngây người. Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng trở lại trong tay Thương Duy Ngã, thật trêu ngươi!

không biết Trường không đi làm nhiệm vụ đã về chưa? Có bị thương không? Những đồ đó Bội Thi có nhận được chưa? Trường không nhìn thấy đồ lại không tìm thấy người chắc chắn là rất lo lắng anh có thể lại kích động....

Ý định di chuyển trong đầu rất gấp gáp cũng không dám để lộ ra ngoài mặt. Cô chỉ hi vọng Trường không làm nhiệm vụ an toàn trở về, ngoài ra những thứ khác không quan trọng!

Mấy ngày nay Thương Duy Ngã cũng không xuất hiện.

Thần kinh Hạnh Nhược Thủy từ từ thanh tỉnh lại, cô kêu ý tá đem tới một ít sách khi nào tinh thần tốt thì đọc sách. Vết thương đã tốt lên rất nhiều cũng chỉ là ngoài da không tính là ngiêm trọng. Cổ họng vẫn không thể nói chuyện cũng không thể ăn uống, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Mỗi lần ăn thì cũng chỉ có thể ăn cháo, uống nước thì để từ từ thấm xuống, lúc ăn đặc biệt khó khăn. Chỉ là toàn thân từ từ có chuyển biến tốt.

Sau một tuần lễ vết thương trên người cơ bản đã khỏi. Cổ họng đã có thể nói chuyện nhưng thanh âm khàn khàn rất khó nghe.

Lại qua một tuần nữa thân thể Hạnh Nhược Thủy đã hoàn toàn hồi phục. Chỉ là giọng nói không thể nào khôi phục trong trẻo giống trước kia mà hơi khàn khàn.

Khi Thương Duy Ngã đẩy cửa đi vào Nhược Thủy cũng không có gì ngạc nhiên.

“ Đi thôi” Đôi môi mỏng khẽ mở ra khạc ra âm thanh lạnh lùng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn lại hắn, hỏi: “ Đi đâu? Biệt thự Thương gia?” Đi một vòng cuối cùng trở về cái nhà trống rỗng đó hả? Hay là còn có một người phụ nữ xa lạ trình diễn một màn xuân cung đồ?

“ Biệt thự Vân Thiên” Thương Duy Ngã nắm tay cô đi ra cửa, có chút không khống chế được cảm xúc.

Hạnh Nhược Thủy không có thói quen thân mật cùng hắn như vậy nên động đậy giãy giụa. 

“ em tốt nhất nên ngoan ngoãn nếu không anh cũng không dám cam đoan có thể ở trước mặt mọi người muốn em không?” hắn dùng lực nắm lấy cánh tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô cất giọng lạnh lùng uy hiếp.

Hạnh Nhược Thủy giật mình kêu lên: “ anh dám làm như vậy tôi liền tự sát!” Cô tình nguyện chết cũng không muốn cùng hắn nảy sinh quan hệ!

“ Có thể. em chết thì anh cho dù dùng tất cả mọi cách cũng phải đem Ưng Trường không giết chết!” hắn khẽ nâng khóe miệng nói ra lời nói lạnh lẽo.

“ anh thật khốn kiếp!”

“ không phải em sớm đã biết rồi sao?” Thương Duy Ngã cuối đầu cười đem mặt dán vào mặt Nhược Thủy tâm tình giống như là tốt hơn rất nhiều.

.........

Hạnh Nhược Thủy đến biệt thự Vân Thiên là lúc hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt. Lúc đó anh ta giống như một ông vua, hết lòng yêu cô gái của mình.

Ba năm trôi qua nay lại trở về nơi này, người và vật sớm đã không còn như cũ.

Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi trong lòng rất nặng nề. Với cô mà nói biệt thự Vân Thiên hay biệt thự của Thương gia đều là lồng giam không có gì khác nhau. Chờ đợi cô ngoại trừ nhốt thì chính là hành hạ.

Chỉ là lần này cô cảm thấy mình kiên cường hơn một chút, bởi vì trong lòng cô đã có một tình cảm kiên định. Ít nhất cô sẽ không mê mang cô có một phương hướng rõ ràng! Việc cô phải làm đó chính là bảo vệ mình. Cô tin tưởng Trường không nhất định sẽ tới!

Quay đầu nhìn những thủ vệ bên ngoài biệt thự, trong lòng cô lại thấy lo lắng. Thương Duy Ngã nhốt cô ở đây cũng nhất định bày ra thiên la địa võng chờ Trường không tự chui đầu vào lưới, mà anh ta chỉ cần ngồi đó chờ bắt rùa trong chậu!

Vừa nghĩ như vậy trong lòng cô liền thấy khẩn trương, đôi tay không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm. Cho dù bị nhốt cả đời cô cũng không muốn Trường không bị bất cứ tổn thương nào!

Vào biệt thự Thương Duy Ngã ngồi trên ghế salon, bộ dạng lười biếng đặt tay lên trên thành ghế. Con mắt đen như mực khóa chặt trên người Nhược Thủy. Khóe miệng hơi nâng lên một đường cong.

Hạnh Nhược Thủy ngồi ở bên sofa bên kia có người rót nước cho cô. Cô cầm chén trà trong tay uống từng chút một tầm mắt rơi trên sàn nhà. Từ từ tầm mắt mờ đi tinh thần cũng mông lung.

Thương Duy Ngã chậm rãi nhíu mày, anh nhìn thấy người phụ nữ trước mắt tâm hồn đã bay mất. anh ta bởi vì cô không nhìn mà trong lòng tức giận, đứng lên sải bước đi tới.

Hạnh Nhược Thủy đang nghiêm túc suy nghĩ căn bản không chú ý nguy hiểm đến gần.

Thương Duy Ngã từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy lông mi của cô dài rũ xuống, che kín cặp mắt đen láy trong suốt kia. Duỗi bàn tay lấy đi chén trà trong tay cô.

Hạnh Nhược Thủy giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào mắt của Thương Duy Ngã. Một giây sau cô bị đẩy ngã trên sofa. Cô còn chưa có phản ứng Thương Duy Ngã đã cúi xuống, mặt của hai người gần sát nhau hơi thở của hắn phả vào mặt cô.

“ anh tránh ra!” Hạnh Nhược Thủy đưa tay đẩy hắn nhưng không đẩy được.

Thương Duy Ngã dùng sức một chút cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt của cô.

Hạnh Nhược Thủy liền quay đầu né tránh. Nụ hôn của hắn rơi vào sau cổ cô. Cảm giác nóng rực ướt át làm cô phải rụt cổ lại. Mặt của hắn chôn sau cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt cô.

“ Thương Duy Ngã buông tôi ra, buông ra!” Hạnh Nhược Thủy giùng giằng nhưng anh ta rất nặng cô không đẩy được.

Thương Duy Ngã đè trên người cô một lúc liền tránh ra ngồi ở bên cạnh cô. Cánh tay dùng lực đem Nhược Thủy ngồi trên đùi hắn.

Đang muốn thở phào nhẹ nhõm thân thể bất giác lại căng thẳng. Mắt thấy môi anh ta lại rơi xuống cô không kịp nghĩ ngợi liền ôm lấy mặt anh ta. Móng tay cào xuống để lại hai vết máu.

Thương Duy Ngã dừng lại chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn cô. Trên mặt không lộ vẻ gì, không nhìn ra hỉ nộ, ánh mắt lại làm cho người ta cảm thấy lạnh.

Hạnh Nhược Thủy nuốt nước miếng đẩy đẩy cánh tay hắn: “ Tôi nói anh buông tôi ra!” Thương Duy Ngã thế nhưng lại buông ra.

“ Nhược Thủy trừ phi anh chịu thả em đi, nếu không anh tuyệt đối không tha thứ cho việc em từ bên cạnh anh rời đi một lần nữa. Cho nên sớm muộn gì em cũng là người phụ nữ của anh, thoát được hôm nay không thoát được ngày mai. Chờ khi anh hết kiên nhẫn anh không ngại dùng sức mạnh. Trên thực tế thì sự kiên nhẫn của anh đã không còn nữa rồi” hắn kéo cô lại vỗ vỗ lên gương mặt của cô.

Hạnh Nhược Thủy đẩy tay hắn ra vội vàng lui về phía sau, khuôn mặt cô trắng bệt. Cuối cùng cô ngã ngồi trên sofa hai chân mềm nhũn.

không bao lâu có người đi vào ghé bên tai Thương Duy Ngã nói gì đó.

Thương Duy Ngã đi tới cúi đầu sờ sờ đầu cô hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “ Nhược Thủy ngoan ngoãn đừng chạy trốn nữa em trốn cũng không thoát đâu!” Giọng điệu của hắn nhàn nhạt nhưng có một loại khí thế nhất định.

“ Mệt mỏi thì đi lên phòng nghỉ đi, còn nhớ gian phòng nào không? không nhớ thì bảo người dẫn em lên”

Dứt lời hắn nhìn Nhược Thủy một cái rồi xoay người rời đi.

Hạnh Nhược Thủy nặng nề thở ra một hơi cả người xụi lơ trên ghế sofa. Cô biết Thương Duy Ngã sẽ không giết cô.

nhưng hắn sẽ nhục nhã cô hành hạ cô để cô sống không bằng chết