Xe cứu thương rất nhanh đi đến, bác sĩ y tá mặc áo trắng cẩn thận từng li từng tí đưa người bị thương vào trong xe.
Mỗi người trong Kỳ Lân bang cũng thực vội, không có chú ý đến xe cứu thương đến nhanh lạ thường. Đao Ba cùng vào xe cứu thương, những người khác lái xe của mình theo phía sau. Chiếc xe của người cuối cùng chở Phúc An. Trong lòng mỗi người đều cực kỳ gấp!
Đao Ba ngồi trong xe cứu hộ, lần đầu tiên hoảng loạn thấp thỏm như vậy. người anh từ trong ra ngoài cũng coi như là thương tích đầy mình, vô số lần anh đứng bên bờ sống chết, nhưng anh chưa bao giờ từng sợ như vậy.
Xe lái được một đoạn, đột nhiên có người đánh vào gáy của Đao Ba. Đao Ba còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê bất tỉnh.
không bao lâu, xe cứu thương mở cửa ra, từ bên trong vứt ra một người. Cửa xe đóng, xe lao đi, một hồi liền biến mất không thấy bóng.
Cùng lúc đó, từ các phương hướng khác nhau xuất hiện ra số lượng lớn xe màu đen, nhìn không thấy rõ bên trong là người nào. Bọn họ nhanh chóng làm tắt đường, người của Hiên Viên Kỳ không thể không dừng xe. Mà xe cứu thương, đã sớm biến mất.
Lại qua một lúc, những xe kia tản ra như lúc đến, nhanh chóng biến mất ở các phương hướng. Đường phố trở lại thông suốt, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện qua.
Thân thể Đao Ba lăn mấy vòng, liền nằm ở ven đường, khiến rất nhiều người đến xem. Mọi người xôn xao thảo luận, nhưng không ai dám đi đến chạm vào anh. Dù sao, bây giờ lường gạt rất nhiều, bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.
Có người tốt tính vội lấy di động ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.
không bao lâu, xe cảnh sát liền tới.
......
Hiên Viên Kỳ đang cùng Ưng Trường không nói chuyện điện thoại video.
Hai người đang thương lượng kế hoạch đối địch, cuối cùng Hiên Viên Kỳ gào lên: “Phá Đao, cậu mau về nhanh một chút. Cậu không trở lại, vợ con của cậu thật không chịu nổi.”
“ ngươi không phải nói là cô ấy rất tốt sao?” Chân mày Ưng thượng tá, nhất thời nhíu chặt.
Hai tay Hiên Viên Kỳ hơi giang ra, nhún nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ. “ Cô ấy vẫn sống tốt. nhưng là thần kinh ức chế, tình trạng thân thể không quá tốt, lại rất gầy. Bạn của cô ấy là Đàm Bội Thi ngày ngày thay đổi biện pháp, tự mang canh bổ hầm cách thủy, nhưng lại không ăn chút nào, tâm bệnh cần có tâm dược trị.”
Ưng Thượng tá tuyệt không bình tĩnh, che ngực, vén chăn lên định xuống giường.
Hiên Viên Kỳ sợ hãi kêu to. “Này,này,này, Phá Đao, cậu nên chừng mực. Thân thể còn chưa khỏe mà,bây giờ cậu kéo nửa cái mạng xuất hiện trước mặt cô ấy, vợ con của cậu không phải còn lo lắng hơn?”
Hiên Viên Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ, có nên cho Phá Đao biết hay không, Cố Chân Chân đã nói chuyện anh bị thương cho Hạnh Nhược Thủy biết. Hạnh Nhược Thủy vì chuyện này mà bệnh nặng, gầy đến càng không nhận ra.
Cuối cùng, Hiên Viên Kỳ vẫn không dám nói cho anh biết, Hạnh Nhược Thủy bệnh nặng hai lần, cả người gầy đến không ra hình người. Nếu không anh dám cam đoan, Phá Đao sẽ tháo những thứ kim tiêm trên người liền xông về thành phố Z.
Đoán chừng chờ Phá Đao trở lại, giữa anh em bọn họ sẽ có cuộc ác chiến (đánh nhau đấy) khác thường! xem ra, mình tốt nhất tìm thời cơ trốn. Chờ anh ta hết giận, trở về lãnh phạt cũng được.
Lúc này Ưng Trường không mới dừng động tác lại. “Tôi trước gọi điện thoại cho cô ấy, xem cậu chăm sóc cô ấy vui vẻ nhỉ?.” anh là đầu óc bã đậu, mới nghe chuyện hoang đường của ông nội.
Đúng lúc này, bên Hiên Viên Kỳ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, thủ hạ vội vàng xông đến.
“Kỳ thiếu, chị dâu bị xe đụng. Một chiếc xe cứu thương đến đưa đi, Đao Ba ở trên đường lại bị người đánh hôn mê ném xuống xe, xe cứu thương hôm nay không biết tung tích.”
Hiên Viên Kỳ còn chưa có lên tiếng, bên kia Ưng Trường không đã đóng camera. anh khẳng định, Phá Đao lập tức sẽ xuất hiện trước mặt anh, giết chết anh!
“Đặc điểm của xe cứu thương, đặc điểm của những người đó, có chú ý đến hay không?”
“ không có, tất cả mọi người quá lo lắng, không nghĩ đến xe cứu thương có điểm khả nghi.”
“Một đám ăn hại!” Hiên Viên Kỳ mắng to. Những ngày này quá an phận rồi, tính cảnh giác của bọn họ cũng giảm xuống, mẹ nó! “Lập tức phái người đi thăm dò hướng đi của xe cứu thương, giám sát chặt chẽ hành động của Phong Vân bang. Còn nữa, tra rõ tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn hay là bởi vì nguyên nhân khác! Cút!”
Tàn thuốc bị ném trên mặt đất, chân hung hăng nghiền mấy cái.
“Chờ giải quyết xong chuyện này, nhất đinh phải ném mấy đứa này cho Phá Đao huấn luyện,********!” Kỳ thiếu rốt cuộc không để ý đến phong độ nhẹ nhàng tức miệng mắng to rồi.(***** là đang chửi bậy đấy các bạn nha)
Tên kia bị thương còn chưa khỏi mà, không thích hợp lái xe, anh phải đi đón người. Cầm chìa khóa lên, Hiên Viên Kỳ sải bước đi ra ngoài.
`......
Ưng Trường không vừa ra phi trường, liền nhìn thấy Hiên Viên Kỳ khó chịu dựa vào xe, chỉ là không có phong độ bình tĩnh hòa nhã như trước. anh chau chau mày, mở cửa xe ngồi vào.
Hiên Viên Kỳ khởi động xe, chạy đi. Đi được một lúc, mới xoay đầu lại. “Phá Đao, đợi xuống xe cho cậu đánh tôi một trận, hả giận.”
“Nói chuyện hoang đường? Tôi còn muốn giữ lại hơi sức cứu vợ tôi, kẻ ngu mới đem hơi sức lãng phí trên người cậu. Tin tức phía bên cậu sao rồi? Tôi cũng đã cho người giúp điều tra một tay, tạm thời không có kết quả.” anh cầm bao thuốc lá trên xe, rút ra một điếu.
Hiên Viên Kỳ một tay đoạt lấy điếu thuốc, ném vào thùng rác trên xe. “Thương thế của cậu còn chưa khỏi mà, không muốn sống nữa à!”
“Hiên Viên, trong lòng ta rất buồn.” anh nhàn nhạt nói, chỉ thấy chân mày nối nhau thành một vạch đen.
Hiên Viên Kỳ liếc anh một cái, im lặng. Đổi người khác, đã sớm gấp đến độ lửa cháy. Có thể Phá Đao là lính đặc nhiệm, trong lòng dù gấp đến độ ở trong nồi luyện, trên mặt vẫn là bình tĩnh. anh đã sớm luyện thành không quan tâm hơn thua, bản lĩnh lạnh lẽo như băng ngàn năm không biến sắc. Chỉ là phần đau khổ này, chỉ có chính anh biết.
“Tôi rất xin lỗi.” anh chỉ có bốn chữ này. Phá Đao giao người cho anh, thế nhưng anh lại không thể chăm sóc tốt.
Ưng Trường không khoát khoát tay. “Đây không phải lỗi của cậu.” Bọn họ tự tạo thời cơ cho Thương Duy Ngã gây rối, người ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, cho nên Hiên Viên khẳng định phiền toái không ngừng. Mà bảo vệ Nhược Thủy, vốn cũng không thuộc trách nhiệm của anh, thế nhưng anh lại dốc hết tất cả lực.
“Chúng ta nhất định sẽ mang cô ấy về, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì. Nếu ai dám động đến một sợi lông của cô ấy, tôi sẽ hủy cả nhà của hắn!” lông mày giao nhau, tạo thành lưỡi dao sắc bén khát máu.
"Tôi sẽ giúp cậu cùng nhau hủy cả nhà của hắn."
"Chát", hai bàn tay to giao nhau, bắt thật chặt.
Hai người đến tổng bộ Kỳ Lân bang, bàn bạc phương hướng tìm kiếm cùng với kế hoạch thăm dò Phong Vân bang một chuyến. Suốt cả đêm, hai người cũng không có ngủ.
Hiên Viên Kỳ không có vấn đề gì, cũng chỉ là nhịn cả đêm. nhưng Ưng Trường không mới bị thương chịu lạnh không được, máu trên mặt đã rút hết rồi, vẫn còn cắn chặt hàm răng chống chịu. Trong mùa đông lạnh lẽo, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từng hạt từng hạt rơi xuống, anh bình thản không quan tâm.
Hiên Viên Kỳ muốn đánh anh một cái để cho anh nghỉ ngơi chút, nhưng tay vừa mới vặn động một cái, bên tai liền vang lên cảnh báo lạnh lẽo
“Tốt nhất quản lý tay cậu tốt một chút.” Ngay cả khi đã sắp mệt lả, người xuất thân Trinh Sát Binh cũng sẽ không bỏ qua một chút dấu vết bất kỳ lộ ra. Chỉ là, anh cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Chiếc xe cứu thương kia chạy qua tất cả CCTV trên đường, tất cả bị phá hư chỉ còn một màu trắng xóa. là ai ở trong thời gian ngắn như vậy có thể làm được tất cả, hơn nữa thần không biết quỷ không hay?
Chiếc xe đụng người kia, giống một chiếc xe mất trộm không có biển số xe. Kính thủy tinh đặc chế, không cách nào thấy người ở bên trong.
Ngón trỏ của Ưng Trường không chỉ vào màn hình xe. “Tôi nhất định phải biết đây là người nào! Tôi nhất định bắt hắn trả giá thật lớn!”
Hiên Viên Kỳ không trả lời, giơ tay đánh cho anh bất tỉnh rồi. Thân thể Phá Đao bị hao tổn thật lớn, phát hiện động tác của anh, nhưng cũng không đỡ được.
“Coi như anh tỉnh lại muốn giết tôi, cũng là chuyện sau này.”
Hiên Viên Kỳ đỡ người lên giường, gọi bác sĩ riêng đến chăm sóc cho anh.
......
Ưng Trường không nhanh chóng tỉnh lại. anh vừa mở mắt, nhổ hết kim tiêm, vừa muốn vén chăn giường lên.
anh không biết, từ khi anh biến mất khỏi bệnh viện, bên kia Ưng gia liền loạn thành một khối. Nước mắt của Dương Tử Vân, cũng có thể làm thành bồn nước lớn. Nếu không phải Hiên Viên Kỳ gọi điện thoại mật báo, chỉ sợ thành phố B sẽ vị bới tung ngàn lần. Bây giờ, chỉ sợ Dương Tử Vân đã nhanh đến thành phố Z rồi.
“Phá Đao, anh nằm xuống cho tôi!” Hiên Viên Kỳ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Ưng Trường không muốn xuống giường, vội vàng bước nhanh đến ngăn cản.
Ưng Trường không lạnh lùng liếc anh một cái. “Hiên Viên, đừng ép tôi động thủ.”
“ anh trước hãy nghe tôi nói hết được không? Tình huống của anh rất xấu, anh hãy đợi ở trên giường, bây giờ chúng ta không phải đi ra ngoài đánh giết. Tôi nói cho anh, nếu anh xảy ra chuyện, Hạnh Nhược Thủy khẳng định không sống nổi. Trước Cố Chân Chân tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết cô hại anh sống chết chưa biết. Vì thế, cô ấy bệnh nặng một thời gian dài, cô cảm thấy mình là sao chổi. Sau lại biết anh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cô ấy mới chậm rãi tốt lên. Cho nên, nếu như anh muốn cô ấy tốt, liền quý trọng chính mình.”
Ưng Trường không suy tư một hồi, lại nằm xuống. “Cho tôi một cái máy vi tính.”
“Cái này không thành vấn đề.” là anh biết, chỉ có mang Hạnh Nhược Thủy ra mới có tác dụng.
không bao lâu, Hiên Viên Kỳ xách máy vi tính đi vào, phía sau còn có bác sĩ đi theo. Đợi sau khi ghim kim tiêm vào lại, Hiên Viên Kỳ mới đưa máy tính cho anh.
“Đúng rồi, có tiến triển hay không?” Nhìn anh một chút, anh ngủ cũng hơn ba giờ rồi.
Dùng tay xoa cằm, nghĩ một lát nói: “Tôi không biết có chính xác hay không, nhưng mà tôi lại cảm thấy thế lực đứng sau lần này tựa hồ so với Thương Duy Ngã còn mạnh mẽ và thần bí hơn. Nếu như ở A thị, muốn Thương Duy Ngã làm được những thứ này cũng không khó. nhưng đây là Thành phố Z, không phải là địa bàn của hắn.”
Ưng Trường không nhíu nhíu mày. “Có phải là thế lực sau lưng hắn nhúng tay vào hay không?”
“Lý do?"
“Để Thương Duy Ngã lấy được Nhược Thủy, hoặc giết Nhược Thủy, để giải quyết cục diện bế tắc.” Gần đây bọn họ khiến bang Phong Vân tổn thất thảm trọng (thảm hại + nghiêm trọng), sẽ không cho phép để thế lực phía sau lộ ra ngoài.
"Có khả năng."
Ưng Trường không không lên tiếng nữa, chỉ nheo hai mắt lại. Một lát sau mới nói: “Hiên Viên, tôi không thể để Nhược Thủy gặp chuyện không may!”
"Tôi biết rõ."
"......"
Một ngày đi qua rồi.
Hai ngày đã qua.
Một tuần lễ đã qua.
Hạnh Nhược Thủy vẫn không có bất kỳ tin tức.
Đàm Bội Thi mới vừa ở trong ngực Phó Bồi Cương khóc đến mơ hồ, mắt sưng cả lên. Cô cho là nếu như cô kiên trì không để Nhược Thủy đi, hoặc là cô cùng đi theo, chuyện sẽ không biến thành như vậy. nhưng tất cả mọi người đều biết, đó cũng không phải là lỗi của cô, lại không cách nào ngăn cô tự trách được.
Dương Tử Vân cũng đến Thành phố Z, bà muốn đến chăm sóc con trai. nhưng con trai cả ngày chạy ra ngoài, căn bản không coi trọng thân thể mình, bà nhìn đau lòng lại gấp gáp.
Đứa nhỏ tận mắt nhìn thấy tai nạn xe cộ, mấy ngày nay đều gặp ác mộng. Ban ngày cũng may, tâm tình coi như ổn định. Ban đêm sau khi bị cơn ác mộng thức tỉnh, sẽ khóc nháo muốn mẹ. Mặc kệ dụ dỗ thế nào, đều không có tác dụng.
Vừa một ngày rưỡi đêm, đứa nhỏ sau khi thức tỉnh, cuốn chăn lăn xuống giường, chân không chạy ra phòng khách tìm người. “Mẹ, mẹ, con muốn mẹ……”
Cậu khóc tê tâm liệt phế, người lớn lập tức thức tỉnh.
Mà trong phòng ngủ Ưng Trường không căn bản không có ngủ, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại. Mặc kệ nhóc con, Phúc An đã quen những ngày có Nhược Thủy rồi. Bây giờ cô không thấy, bọn họ làm sao sống?
Dương Tử Vân ôm đứa bé dụ dỗ, nhưng đứa bé căn bản không để ý đến bà, tay đấm chân đá, trong miệng gào thét muốn mẹ. Nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống, cổ họng mở lớn giống như muốn lấy tất cả trái tim, đều từ cổ họng khóc ra, thật gọi là tê tâm liệt phế.
Ưng Trường không chạy đến, ôm cổ nó, cũng không biết an ủi nó như thế nào. Chỉ là hai cha con ôm chặt nhau, cùng nhau nhớ nhung người quan trọng nhất trong sinh mệnh bọn họ.
Nếu anh không phải là một người đàn ông ba mươi hai tuổi, chỉ sợ anh cũng phải cùng con trai ôm nhau khóc. Loại cảm giác này, quá tệ!
Chúng ta đều cho rằng mình rất kiên cường, đều cho rằng nước mắt là biểu hiện yếu ớt, chung quy lại tại thời điểm nào đấy, chúng ta chắc không thể nào kiên cường được, cũng phải có lúc yếu đuối. Mà nước mắt, là minh chứng là tình cảm sâu sắc của chúng ta.
“Cha, con muốn mẹ, con muốn mẹ…….” Đứa nhỏ khóc mệt, thanh âm cũng khóc đến khàn khàn. nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, mắt cũng đã sưng lên. Ngực nhỏ bởi vì thút thít mà phập phồng, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến trước ba, bộ dáng rất đáng thương.
So với cha, cậu bé cơ hồ sống chung với mẹ lâu ngày, một khắc cũng không thể rời bỏ. Hôm nay đã rất nhiều ngày không có thấy mẹ, cậu bé sao làm sao có thể chịu nỗi?
Thật ra thì người lớn đều cho là cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện. Chỉ là trong lòng đứa nhỏ, vẫn nhớ ngày không có mẹ. Cậu cũng sẽ lo lắng, nếu không thấy mẹ, lại biết trở lại nhưng ngày quá khứ.
Ưng Trường không thở ra một hơi, mới miễn cường đè nén tâm tình của mình. “Chúng ta không đủ ngoan, cho nên mẹ trốn đi. không thể khóc nữa, nếu khóc tiếp mẹ liền trốn mất lâu hơn, biết không?”
Đứa nhỏ lập tức nâng tay lên, bịt miệng mũi thật chặt. Chỉ còn có mắt to, còn nháy từng giọt từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu.
Dương Tử Vân nhìn tình trạng tồi tệ của hai cha con, trong lòng rất chua xót. Hạnh Nhược Thủy thật đúng là một người gieo họa, hại thảm hai cha con rồi! Làm con trai đến cháu trai đều không có tiền đồ như vậy, cũng tựa như không thể thiếu cô!
“Ngoan. Phúc An ngoan ngoãn ngủ, mẹ sẽ rất nhanh về nhà.” Bàn tay, có chút thô lỗ lau nước mắt của cậu bé.
Đứa nhỏ mím môi nhịn khóc. Đôi tay ôm cổ anh, mặt dính vào bên cổ anh. Cái mũi nhỏ, vừa hít vừa nói. “Con muốn ngủ với cha.”
“Được, chúng ta cùng nhau ngủ.” Ưng Trường không ôm đứa bé, trở về phòng.
Dương Tử Vân nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy mình bị ngăn cản ở bên ngoài thế giới của hai cha con. Thế giới của bọn anh bởi vì có Hạnh Nhược Thủy mà cùng nhau, người làm mẹ như bà này ngược lại không chung một thế giới rồi.Trong lòng dâng lên khổ sở, ở trong đêm khuya vắng này.
nhưng bà sai lầm rồi sao? Bà cũng chỉ là muốn có một con dâu tốt, còn có một cuộc sống tốt, bà sai lầm rồi sao? Bà không có sai!
nhưng trở về phòng, Dương Tử Vân nhịn không được gọi điện thoại cho Thượng tướng, ríu rít khóc. Kể sau khi không thấy Hạnh Nhược Thủy, con trai cơ hồ rất ít nói với bà, nhưng anh là con trai duy nhất của bà nha!
Luôn luôn yêu vợ như mạng,Thượng tường nghe được tiếng vợ khóc, ở trong điện thoại tức miệng mắng tên nhãi con đó. Hận không lập tức bay đến thành phố Z, bắt tên nhãi đó liền đánh một trận.
“Vợ, em đừng khóc, anh đau lòng muốn chết……”
......
Tìm được chiếc xe cứu thương, nhưng đã bị đốt cháy không nhận ra được. Mà người trong xe hình như không khí tan biến đi mất, không lưu lại chút dấu vết.
Ngay cả ông nội Ưng Trường không, Ưng Chấn Bang cũng ra mặt giúp một tay, nhưng chuyện một chút tiến triền cũng không có.
Quay lại chuyện tai nạn xe kia, đã có một chút tin tức. Mà khi tập hợp lại tất cả đầu mối cũng đều liên quan đến Cố Chân Chân thì chuyện lại trở nên phức tạp thêm.
Khi Ưng Trường không thu thập đầy đủ chứng cứ, đưa ra trước mặt mọi người.
Cố Chân Chân chỉ cười một cách thê lương, cũng không hề phủ nhận. “Đúng vậy, người là con đụng chết. Đáng tiếc, con có thể xác định cô ta chưa chết, nếu cô ta chết thật rồi, tất cả cái này cũng đáng giá, ha ha……”
Ưng Trường không vung tay siết cổ cô ta, trên trán nổi gân xanh, hét lên: “Cố Chân Chân, người phụ nữ lòng dạ rắn rết này! Tại sao? Cô ấy là một người hiền lành như vậy, cô ấy có chỗ nào có lỗi với cô, cô phải ra tay độc ác như vậy?”
Cố Chân Chân bị siết đến thở không thông, vẫn cười, từng chữ từng câu cố hết sức nói: “Cô ta ngàn lần không nên, vạn lần không nên làm anh yêu cô ấy! anh là của em, anh chỉ có thể là của em! không phải là Cố Miêu Miêu, càng không phải là Hạnh Nhược Thủy! em ——“
Mặt của cô đã kìm nén đến tím hồng, gần như sắp chết.
“Trường không! Cháu trước buông con bé ra! Mặc kệ như thế nào, trước tiên nói rõ mọi nguyện lại đã!” Ưng Chấn Bang bắt được tay cháu trai, chỉ sợ anh lỡ tay giết người.
Ưng Trường không cơ hồ cắn nát hàm răng, tay giống như kìm sắt, chậm rãi, buông ra từng chút từng chút.
“Khụ khụ khụ……” Cố Chân Chân ngã nhào trên đất, vuốt cổ ho khan dữ dội. Nước mắt đang tuôn thành dòng. Cô thua, thua rối tinh rối mù! Cô không cam lòng, cô tuyệt không cam tâm!
“Tôi không có được, người khác cũng mơ tưởng có được! Hạnh Nhược Thủy có cái gì tốt? Xét ngoại hình, tôi có kém cô ta, tôi cũng rất dịu dàng, rất săn sóc, tôi không bằng cô ta sao? Cô ta chỉ là một chiếc giày rách mà người khác không cần!”
Ưng Trường không bị ông nội anh kéo, gân xanh trên trán hiện lên rõ ràng. Tay nắm chặt thành quả đấm, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ không nhịn được mà vung tay.
“ nhưng mà, anh tình nguyện muốn một chiếc giày rách, cũng không chịu lấy em. Tại sao? Đây là vì cái gì?” Cố Chân Chân không khống chế được cảm xúc, cặp mắt cũng trở nên mù mờ. “Bởi vì cô ta là hồ ly tinh, bởi vì cô có thể ở trên giường lấy lòng anh sao? Bây giờ thì tốt rồi, cô ta chết rồi, vậy sẽ không có ai tranh đoạt với em, không có người tranh đoạt với em. Ha ha……”
Bước chân ông nội Cố có chút lảo đảo, ở trước mặt Cố Chân Chân ngồi xổm xuống. “Chân Chân, con tại sao lại làm như vậy?”
Thái độ Cố Chân Chân lập tức trở nên hung hăng. Cô đứng lên, đưa tay chỉ loạn xạ mỗi người. “Tại sao? Tại sao? Ha ha…… Bởi vì các người, từng người một phải xin lỗi tôi!”
Cuối cùng, ngón tay cô chỉ thẳng tắp vào ông nội Cố. Trên mặt, tràn đầy oán hận. Đáng ghét, và thê lương. Nói ra từng chữ, cũng hàm chứa hận thù cắn răng nghiến lợi.
“Cùng là cháu gái của ông, tại sao tôi vĩnh viễn so ra kém Cố Miêu Miêu? Từ nhỏ tôi đã không có cha có mẹ, chú thím lúc đầu cho là mình không có con, cho nên rất thương ta. nhưng sau này bọn họ có Cố Miêu Miêu, tất cả chú ý của bọn họ đều ở Cố Miêu Miêu, không còn người để ý Cố Chân Chân ta muốn cái gì. Cố Miêu Miêu sinh non, cô trời sinh yếu ớt, nhưng cô có tất cả thương yêu của mọi người. Vậy tôi thì sao? Tôi cái gì cũng không có, không có ba mẹ, đến ông nội cũng không thương tôi. Này công bằng sao? Này công bằng sao? Tôi so với cô ta đáng thương hơn, tai sao trong mắt các người chỉ nhìn thấy cô? Tôi thích dì Tử Vân, bà rất dịu dàng, giống như mẹ. Tôi cũng thích anh Trường không, tôi chỉ muốn được gả cho anh ấy, như vậy tôi sẽ có mẹ.”
“ nhưng mà, các người cũng muốn anh ấy cưới Cố Miêu Miêu. Rõ ràng tôi mới thích hợp với anh ấy hơn, nhưng các người dám đem anh ấy cùng Cố Miêu Miêu kết đôi, tại sao? Bởi vì tôi không cha không mẹ, không có ai làm chủ cho tôi, các người cho là chuyện đương nhiên khi dễ đứa cô nhi là tôi! Cố Miêu Miêu nó chỉ là đứa bé, nó cái gì cũng không hiểu, cho nên anh Trường không sẽ không chọn cô ta, tôi đối với mình có lòng tin. nhưng là, tại sao lại phải xuất hiện một Hạnh Nhược Thủy tranh giành cùng tôi? Tôi hận cô ta, tôi hận cô ta không chết! Tôi hận, tôi hận tất cả mọi người!”
Cố Chân Chân giống như cuồng điên, cô bị chính bóng ma trong lòng mình bức điên rồi.
Ưng Trường không rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái. “Vậy cô liền vào trong tù mà hận đi! Cô có thể ở đó hận cả đời, hận đến khi cô cảm thấy đủ rồi mới thôi!”
“Thằng nhãi!” Ông nội Cố nhìn bóng lưng anh bước nhanh rời đi, nhìn lại Chân Chân điên khùng cười trên đất, lảo đảo lùi về phía sau, lập tức như già đi mười tuổi.
“Chị!” Cố Miêu Miêu ngồi xổm xuống trước mặt Cố Chân Chân, mặt đầy nước mắt. “Chị vì sao không nói cho em biết chị thích anh Trường không, nếu như chị nói cho em biết, em nhất định sẽ không tranh giành cùng chị! Chị, chúng ta đều yêu chị đấy!”
Cố Chân Chân giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, cười lớn lần nữa. “Yêu tôi? Các người yêu tôi? Các người dùng cái gì yêu tôi, tại sao tôi không thấy được? A ha ha……”
“Chị, không phải vậy, chúng tôi thật sự yêu chị!” Cố Miêu Miêu khóc nhìn về phía ông nội cùng ba mẹ. “Ông nội, ba mẹ, các người mau nói cho chị ấy, chúng ta thật sự yêu chị ấy! Chị, về sau Miêu Miêu sẽ không bao giờ tranh giành với chị nữa, cái gì cũng không giành với chị!”
“Cô là đang thương hại tôi sao? Tôi cũng cần cô thương hại sao?” Cố Chân Chân tựa như điên vậy, hung hăng bấu vào mặt Cố Miêu Miêu.
Mọi người vội vàng kéo người ra, trên mặt của Cố Miêu Miêu còn để lại năm dấu đỏ, đau rát.
......
Ưng Trường không không muốn nhìn mọi người, anh không muốn nghe bất luận người nào cầu xin anh bỏ qua cho Cố Chân Chân. nhưng Cố lão đã ở bên ngoài quỳ xuống, anh không thể không thấy. anh cho dù lạnh lung đi chăng nữa, cũng không thể đối với động tác này của ông làm như không thấy.
“Ông nội Cố, ông đừng ép con.” Ưng Trường không nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chừa cho Cố lão một bóng lưng. “Cố Chân Chân cũng chỉ phải ngồi tù, mà Nhược Thủy của con thì sao? Cô ấy sống hay chết, con đều không biết. Con tha thứ như thế nào?”
Hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt rốt cuộc không nhịn được ươn ướt. Đàn ông máu lạnh, rốt cuộc rơi xuống giọt nước mắt đầu tiên trong đời.
Cố lão cơ hồ cả đêm sầu bạc đầu. Chân Chân cũng là cháu gái ông, ông chỗ nào không thương yêu. Chỉ là Chân Chan từ nhỏ thành thục, mà Miêu Miêu thủy chung như đứa trẻ, sự chú ý của mọi người đều ở trên người Miêu Miêu ngây thơ, trong lúc vô tình bỏ quên Chân Chân. Lại không nghĩ rằng, sẽ gây ra họa lớn như vậy.
“Nhóc con, ông cũng biết rõ yêu cầu này là quá mức. nhưng coi như con giết Chân Chân đi, sự tình đã xảy ra cũng không thể thay đổi. không bằng con giao nó cho ta, ta sẽ quản giáo nó thật tốt, lúc quan trọng nhất ta sẽ giam nó lại. Tóm lại, sẽ không để nó ra ngoài làm tổn thương người.”
Chân Chân thuở nhỏ không có cha mẹ, hôm nay lại bắt cô ngồi tù, ông làm sao không phải phụ lòng con trai và con dâu đã mất?
Ưng Trường không chậm rãi xoay người lại, nhìn ông tựa hồ trong một đêm già đi rất nhiều. anh đồng ý gặp ông, nhưng không thể tha thứ cho sự ác độc của Cố Chân Chân.
“Cố lão, còn nhớ rõ bức tượng màu xanh lần trước không? Con chỉ giao nó cho ông, là hy vọng Chân Chân có thể hoàn toàn tỉnh ngộ. Ngày đó cô ta có thể cứu mà không cứu, Cố Miêu Miêu sẽ không có chuyện, nếu như cô ấy vẫn tiếp tục không chịu tỉnh ngộ, ông nội Cố, ông có thể tha thứ cho Chân Chân sao? Con tin là, với cách sống của ông, trở về khẳng định trừng phạt Cố Chân Chân. nhưng ông xem? Hôm nay coi như cô ta không tổn thương Nhược Thủy, con cũng không thể tha thứ! Huống chi, ông thật có thể giam cô ta cả đời, đó là đối tốt với cô ta sao? Thay vì giam cô cả đời, tại sao không để cô ngồi trong tù hối cải để làm người mới, ra ngoài làm người một lần nữa?
Với khả năng của Cố gia, chờ Cố Chân Chân thay đổi tốt hơn ra ngoài, người khác sẽ không biết được nhỏ tí tẹo.
Cố Vệ Quốc bật cười. Mặc dù trên mặt cảm tình không thể tiếp nhận, nhưng trên lý trí mà hiểu, anh nói rất hợp lý.
“Ông, con mặt dù không có định truy cứu, nhưng mà con lại không có lộ ra. Đây là con để ý mặt mũi Cố gia, cũng là để ý đến tình cảm hai nhà Ưng Cố, càng thêm hy vọng Cố Chân Chân thật có thể đủ hối cải để làm người mới. Về phần ông muốn con hoàn toàn bỏ qua, con vạn lần không làm được.”
Cố lão nghĩ một lát, gật đầu một cái. Lúc xoay người đi ra, ông thẳng tắp lưng tựa hồ cũng chẳng vướng bận điều gì.
Ưng Trường không quay người lại, ném mình lên giường. Ở giữa chăn mền, còn có hơi thở nhàn nhạt hương thơm của Nhược Thủy. anh không dám cũng không cho phép bất cứ ai thay đổi chăn mền này, anh sợ sau khi được giặt giũ sẽ không còn hơi thở của cô, anh sẽ phát điên.
Chậm rãi nhắm mắt lại, giống như còn có thể thấy nụ cười dịu dàng của cô, nghe được giọng nói tiếng cười của cô. Vẫn còn nhớ, cô ngượng ngùng nói chúng ta động phòng nhé; vẫn còn nhớ cô chính miệng đồng ý, ngày đó năm mới gả cho anh; vẫn còn nhớ cô dính vào ngực anh, dung nhan thùy mị điềm tĩnh……
Nhược Thủy, em rốt cuộc ở nơi nào?
Cánh tay nâng lên hung hăng đánh một cái lên giường. anh quá vô dụng, cũng đã hai tuần lễ rồi, vẫn không thể tìm được cô! Nhược Thủy, em có phải đang trách anh hay không, cho nên trốn đi?
“Trường không……” Dương Tử Vân nhìn con trai vùi mặt vào trong gối, trong lòng chết lặng.
Ưng Trường không hít sâu mấy hơi, ngồi dậy. “Mẹ, nếu như mẹ muốn con bỏ qua cho Cố Chân Chân, như vậy mẹ cũng không cần nói cái gì.”
“Con không thể vì giao tình hai nhà Ưng Cố ——“
không chờ bà nói xong, Ưng Trường không liền cắt đứt. “Nếu như không nghĩ giao tình hai nhà Ưng Cố, con đã giết cô ta!”
Dương Tử Vân nghẹn họng nhìn trân trối, không thể nói được một lời nào nữa. Vì một người phụ nữ, làm sao lại có thể gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật là tội nghiệt!
“Chân Chân nó cũng chỉ một lúc hồ đồ, con cũng biết, nó vẫn là một cô gái rất tốt. Nói cho cùng, cô ta cũng chỉ là rất thích con, mới có thể nhất thời mù quáng như vậy. Mặc kệ nói thế nào, phần tình cảm này đều khó được, con không thể nể phần tình này, tha thứ cho cô ấy lần này?”
Ưng Trường không quay đầu nhìn bà, trong mắt là một mảnh đỏ như máu. Dương Tử Vân cũng sợ hết hồn.
“Vậy Nhược Thủy thì sao? Tình yêu của Nhược Thủy so với Cố Chân Chân sâu hơn, thuần khiết hơn, mẹ tha thứ cho cô ấy sao? Cô ấy có lỗi ở chỗ nào? Cô ấy chỉ có lỗi ở chỗ ông trời đối với cô ấy quá tàn nhẫn, để cho cô ấy bị người lừa, bị thương tổn một lần. nhưng mọi người đem cái này thành lỗi của cô ấy phóng đại đến vô hạn, cô ấy có đi nơi nào cầu cạnh người? Nếu như không phải mọi người gạt bỏ sự từ chối của con, luôn vọng tưởng tác hợp cho con cùng Cố gia, hôm nay đây tất cả đều không xảy ra!”
Dương Tử Vân bị giọng anh làm cho bị thương rồi, lảo đảo lui về phía sau. “Trường không, con, con đây là đang oán hận chúng ta?”
“Con không thể.” anh dùng lực nói ra ba chữ.
Dương Tử Vân thiếu chút nữa đã khóc rồi. là “Con không thể”, không phải là “con không có”. Nói cách khác, trong lòng anh oán bọn họ. Ai, này cũng là chuyện gì a!
Mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi. Nhìn tình hình này, năm nay cũng không cần qua. Ai!
“Trường không, này còn có mấy ngày nữa liền bước sang năm mới. Dù sao bây giờ con cũng không cần trở về quân đội, theo chúng ta trở về thành phố B đi. Nhiều năm như vậy, chúng ta người một nhà không có cũng nhau vui vẻ đón ngày mùng một tết.”
Ưng Trường không hai tay nắm chặt thành quả đấm, không ngừng khống chế tâm tình. “Mẹ, mẹ mang theo Phúc An trở về thôi. Qua năm cũng đừng mang nó đến thành phố Z, Nhược Thủy không có ở đây, không có ai chăm sóc nó.”
“Vậy còn con? Chuyện cho đến bây giờ không có tiến triển, con sống ở đây cũng không phải là chuyện bổ ích gì, không bằng theo chúng ta cùng nhau trở về thôi.”
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi một chút. “Ưng Tường không kéo chăn, che đầu lại, rõ ràng là từ chối bàn luận.
“Con ——“ Dương Tử Vân thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là rời phòng. Khó chịu lau khóe mắt, chưa có ngày nào trôi qua bết bát như thế!
......
Chân Chân nhiều lần yêu cầu gặp Ưng Trường không, nhưng là, anh cự tuyệt. anh sợ mình nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được bóp chết cô. Chuyện liên quan đến Nhược Thủy, anh không tự tin với tính tự chủ của mình!
Dương Tử Vân cuối cũng vẫn là mang theo Phúc An đi về. Trước khi lên máy bay, nhìn con trai gầy đi rất nhiều, lại khóc một trận nữa.
Ưng Trương không chỉ nhàn nhạt nhìn lại mẹ, thậm chí không có lên tiếng an ủi. Mẹ có Thượng tướng cưng chiều như bảo vật, Nhược Thủy của anh lại không chút tin tức sống chết không rõ!
Sau khi máy bay cất cánh, Ưng Trường không vẫn còn ở lại sân bay hồi lâu mới về.
Ban đêm một người nằm ở trên giường, ngực trái cảm thấy đau đớn cảm thấy mờ mờ ảo ảo. Chính anh cũng không phân rõ, là bởi vì vết thương không khỏi hẳn, hay là bởi vì Nhược Thủy đi rồi nơi đó như bị moi ra.
Đưa tay cầm khung hình trên bàn, đó là ảnh gia đình một nhà ba người. Tay từ từ lướt nhẹ, miêu tả hình bóng quen thuộc. Cảm thấy ngực đau đớn, từ từ lại trở nên cay xót.
Nhược Thủy, chỉ cần em mạnh khỏe.
Đêm, như trôi qua thật chậm. Bởi vì trái tim trong ngực, thật cô độc.
......
Lịch tường từng tờ từng tờ được bóc ra, giao thừa lặng lẽ đến.
Cô gái nhỏ chuẩn bị nhiều thứ chờ anh về đón năm mới, vẫn không thấy bóng dáng. anh thậm chí không biết, cô có sống được tốt hay không!
Năm mới, Ưng Trường không một mình trãi qua. anh ở buổi tối giao thừa liền bắt đầu uống rượu, uống đến say không còn biết gì. Liền vùi ở trên đất ngủ cả đêm, trong miệng kêu vợ. Khóe mắt chảy xuống chất lỏng, đã ươn ướt cái mền.
Phó Bồi Cương cùng Đàm Bội Thi đã sớm gọi anh cùng nhau đón năm mới, anh không chịu. Đầu mùng một, hai vợ chồng không yên lòng, sáng sớm bỏ chạy đến đây. Đàm Bội Thi ở trên người có cái chìa khóa, mở cửa đi vào.
người ở trên đất nghe được âm thanh, trong miệng kêu “Vợ” nửa bò dậy, thấy bọn họ, lại tiếp tục ngủ.
Vợ chồng hai người nhìn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật may là trên mặt đất có mền, nếu không anh không phải sốt cao cũng phát bệnh. Vết thương này cũng không được chăm sóc tốt, thân thể của anh cũng như trước kia.
Trên bàn, bình rượu nằm ngổn ngang. Các loại nhãn hiệu rượu, rượu mạnh có, bia có, hỗn độn một chỗ, không có rượu trùng độc là may rồi.
Vợ chồng hai người dìu anh về giường, đầu năm mồng một nấu canh giải rượu, chăm sóc quỷ say, dọn dẹp phòng ốc.
Đàm Bội Thi dọn dẹp, lại không nhịn được chảy nước mắt. Cô nếu chăm sóc thật tốt choNhược Thủy, đội trưởng cũng sẽ không như vậy!
Năm này trôi qua, thật là rối tinh rối mù.
......
Thị trấn Y, dọc theo một con sông ở phía sau thành phố nhỏ.
Bệnh viện, phòng bệnh cao cấp.
Hạnh Nhược Thủy cảm giác mình giống như vừa trãi qua một giấc mộng dài thật dài, ở trong mộng chìm nổi phập phồng, mệt mỏi giãy giụa, làm thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại. Đầu óc giống như thanh tỉnh, lại giống như hoàn toàn mơ hồ, ở giữa nửa mê nửa tỉnh chập chờn không ngừng.
Đợi đến khi ý thức rốt cuộc trở về thân thể, chỉ có hai loại cảm giác —— đau! Mệt mỏi!
Mí mắt giống như một ngọn núi, đè ép thật chặt. Phí hết một phút, rốt cuộc cũng từ từ tách ra từng chút từng chút. Ánh sáng rọi vào, đau đớn khiến cho cô theo bản năng nhắm mặt lại. Rồi chậm chậm, mở ra từng chút từng chút. Đập vào mắt, là một màu trắng xóa, tầm mặt vẫn còn hơi mờ sương.
Đau đớn khiến cô nhịn không được nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
“Cô đã tỉnh?” Có người đứng cạnh giường, cúi người nhìn cô, nụ cười trên mặt rất rực rỡ. người nọ vươn tay, cuống cuồng nhấn chuông ở đầu giường.
Hạnh Nhược Thủy muốn nói chuyện, lại phát hiện trên mặt mình có đồ bao bọc, chắc là chụp dưỡng khí.
“Cô đừng vội, chúng ta không vội. Bác sĩ lập tức đến ngay!” nhưng bộ dáng cô, xem ra so với Hanh Nhược thủy còn vội hơn.
người này đã hôn mê quá lâu, nếu như cô không tỉnh lại, bệnh viện của bọn họ phải đóng cửa. không làm được, người đàn ông kia thật sẽ làm tất cả bác sĩ y tá bọn họ chôn theo cô!
Hành Nhược Thủy kinh ngạc nhìn nhìn cô một hồi, cảm thấy mí mắt lại nặng rồi, bất tri bất giác, trở nên không nghe lời.
“Này, cô, cô đừng bất tỉnh a!” Y tá gấp đến độ xoay quanh, lại giơ tay lên nhấn chuông liên tục.
không bao lâu, bác sĩ y tá nối đuôi vào, tất cả đều có tư vị kỳ lạ.Tiến hành kiểm tra, tim từng người như đang bị treo. Chờ kết quả kiểm tra, đi đến cửa, tháo khẩu trang xuống, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười thoát khỏi cái chết.
Ngày thứ hai, Hạnh Nhược Thủy liền chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp, hơi chói mắt.
Đầu giường Hanh Nhược Thủy được kéo lên cao, giúp cô dễ dàng nhìn ra cửa sổ. “Đây là nơi nào?” Cô nhẹ nhàng, hỏi y tá bên cạnh.
“Đây là thị trấn Y, bệnh viện Thánh Tâm.”
Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn đến trước mặt cô, một hồi lâu mới tiêu hóa tin tức này. Thị trấn Y? ở gần biên giới tây nam của tổ quốc, là một trong ba bốn thành phố nhỏ. nhưng vì không có kỹ nghệ, Sâm Lâm bảo vệ rất khá, người dân cũng chất phác. Cô ở trên mạng thấy qua, là một nơi tốt, nếu như không quá theo đuổi vật chất.
Hơi vặn chân mày. Cô nhớ đến chuyện tại nạn xe cộ, cũng không nhớ vì sao lại đến nơi này. “Tôi ngủ rất lâu sao?”
“Suốt một tháng. người đưa cô đến gấp đến độ lệnh cho chúng tôi, nếu không thể cứu sống cô, sẽ làm chúng tôi chôn theo cô. Chúng tôi đều lo lắng canh chừng cô suốt một tháng, thật may là cô đã tỉnh lại.” Y tá cười nói. Hai ngày nay, cả bệnh viện cũng rất vui sướng, so với năm vừa rồi còn vui mừng hơn. Vì vậy cứu người sống, đối với bệnh viện mà nói là chuyện vui lớn nhất trong thiên hạ.
Hạnh Nhược Thủy khẽ vặn chân mày. không phải là Trường không, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, chính anh còn bị thương nằm trên giường bệnh. Còn nữa, anh cũng sẽ không đưa cô đến đây. Như vậy, chỉ có thể là Thường Duy Ngã thôi.
Quanh đi quẫn lại, cô vẫn trở về bên cạnh hắn, cô tựa như con chim trong lồng, tự cho là bay khỏi chiếc lồng, cuối cùng lại phát hiện lồng tre đang chờ ở phía trước đấy. Cô không khỏi nghĩ Tôn Ngộ không ở trong lòng bàn tay Phật tổ như thế nào, mặc kệ Cân Đẩu Vân lợi hại như thế nào, vẫn bị chôn dưới chân núi trăm năm.
“ người đưa tôi đến đây, khi nào sẽ đến? Trong lúc tôi hôn mê, anh ta có tới không?” Ngàn dặm xa xôi mang cô đến đây, là để tránh khỏi thế lực của Trường không mà thôi. Trường không còn có uy hiếp đối với hắn, đã nói lên Trường không giỏi vô cùng. Có thế lực của hai nhà Ưng Cố hậu thuẩn, sự nghiệp của anh cũng không chịu ảnh hưởng.
Thân thể của Trường không chắc đã bình phục. Cô khẽ mỉm cười, vậy thì tốt!
“Đã đến một lần. Ngày hôm qua chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho anh ta, về phần khi nào anh ta đến, chúng tôi không biết. Nếu không, tôi cho người gọi điện hỏi một chút?”
Hạnh Nhược Thủ miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái. “ không cần. Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Đúng rồi, lúc nào tôi có thể ra ngoài tắm nắng? Tiếp tục nằm nữa, tôi sẽ mốc meo luôn mất.”
“Nên đợi thân thể cô tốt lại một chút. Chẳng qua tôi sẽ giúp cô hỏi y tá trưởng, nếu như có thể, tôi sẽ đỡ cô đi xuống một chút, vậy đối với việc hồi phục của cô cũng có lợi.”
“Cảm ơn.” Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt cười. Có lẽ do nằm hơn một tháng, cái loại đau đớn này, không tưởng tượng được lại mãnh liệt như vậy. Chờ xác định anh tất cả đều tốt, cũng sẽ không đau lại nữa.
Tay đè lồng ngực trái, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong lòng. Từng phát từng phát. Chẫm rãi nhắm mắt lại, bên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Mặc dù năm mới đã qua, nhưng vẫn nói một câu năm mới vui vẻ. Cũng hi vọng, từ đó anh vui vẻ bình an, đó là tất cả mong muốn của em!
Mở mắt ra lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, mùa xuân cũng nhanh đến rồi. Rất nhanh, hồi xuân cả vùng đất, tất cả đều thay mới.
Cô nhàn nhạt cười, trong mắt có chất lỏng óng ánh, nhưng cũng không rơi xuống. Ở trong lòng, nhẹ nhàng nỉ non tên anh.Trường không......
Buổi tối hôm đó, Hạnh Nhược Thủy đang tựa vào giường xem kênh tin tức quân sự. Thật ra cô rất rõ ràng, không thể nào từ đây nhìn thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trường không, nhưng vẫn nhịn không được. Cho dù là chuyện có chút liên hệ với anh, cô cũng cảm thấy vui mừng.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn đi đến, có chút tư vị long đong mệt mỏi.
Hạnh Nhược Thủy trợn to hết mắt nhìn anh, nửa ngày cũng không nói ra một câu.
“ anh......”