Ưng Trường không nhìn cây súng, sau đó chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía mẹ: “Mẹ, đừng ép con.”
Kiều Phi lập tức đưa Tiểu Phúc Yên vào phòng, đóng cửa lại.
“Trường không, con không phải cũng đang ép chúng ta hay sao?” Dương Tử Vân đứng lên, nhìn anh, thở dài một cái. Rõ ràng là một ngày tốt, nhưng lại bởi vì một người phụ nữ mà đao thương gặp nhau.
Ưng Trường không nhìn đôi mắt thanh tuyền của Nhược Thủy, mặt không biến sắc: “Nếu con không chọn được thì sao đây?” anh không muốn theo chân họ về thành phố B, vì chắc chắn chuyến đi đó sẽ không chỉ đơn giản là trở về. anh càng không muốn Nhược Thủy bị tổn thương, anh tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
“Con phải chọn.” - Thượng tướng lên tiếng - “Cha biết rõ, thân thủ của con so với cha tốt hơn nhiều. nhưng chúng ta vẫn có thể thử xem, là thân thủ của con nhanh hay tay cha bóp cò nhanh. Cũng đừng cho là cha không dám động thủ. Cha mười mấy tuổi đã ra chiến trường giết địch, đã bao lần chìm trong cơn mưa đạn, cũng đã bao lần tìm được đường sống từ chỗ chết, với cha không có gì là đáng phải sợ hãi cả!”
Ưng Trường không lấy sức khởi động thân thể rồi chậm rãi nới lỏng. anh tin tưởng vào bản lĩnh của mình, nhưng anh cũng hiểu, dù lần này có cứu được Nhược Thủy an toàn thì vẫn không thể nhờ một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã. Quay đầu lại, cha hẳn là sẽ nghĩ biện pháp bắt người. anh không muốn Nhược Thủy phải quay cuồng không ngừng trong cơn ác mộng tái diễn này, như vậy đối với cô là quá tàn nhẫn.
Trong loại tình huống này, anh tin mình phải ăn miếng trả miếng, nhưng đối phương là cha mẹ anh, anh không cách nào có thể cầm súng mà chĩa vào đầu mẹ mình.
“Cha buông cô ấy ra, con đồng ý với cha.” Chuyện dù sao cũng cần có một cách giải quyết hoàn toàn. anh không thể khiến Nhược Thủy luôn phải lo lắng hãi hùng, vậy thật quá đáng với cô.
“Trường không…” Hạnh Nhược Thủy cúi đầu gọi anh. anh đồng ý theo bọn họ trở về, anh bỏ cuộc sao? Chán nản rũ mắt, không để cho nước mắt chảy ra.
Ưng Chí Huân thu súng lại. là một quân nhân nên ông cũng không sợ mắc bẫy.
Ưng Trường không bước một bước dài, đem Nhược Thủy ôm vào trong ngực. Nhìn mẹ, hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Ngay bây giờ. Máy bay đã chờ tại phi trường, giờ chúng ta sẽ tới đó.”
“Cho con chút thời gian. Còn nữa, Phúc Yên phải ở lại.” Lời vừa dứt, Ưng Trường không lập tức kéo Nhược Thủy vào phòng.
Cánh cửa vừa được đóng lại, Nhược Thủy liền rút tay ra khỏi bàn tay anh, tiến lại ôm lấy hông anh. “Trường không, anh phải về thật sao? anh muốn rời khỏi em thật sao?”
Rốt cuộc không nhịn được, cô rơi nước mắt. Cô biết là anh bị ép buộc, anh không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cô vẫn không muốn phải xa anh.
Ưng Trường không nâng mặt cô lên, hôn từng giọt nước mắt của cô, tuy đau lòng nhưng đây không phải lúc để nhu tình mật ý. “Nhược Thủy, em phải nhớ lời anh nói. anh theo bọn họ trở về là để giải quyết triệt để chuyện này. anh không muốn khiến em phải lo lắng, sợ hãi, sống như kẻ trộm từng ngày. anh không quan tâm mất bao nhiêu thời gian, nhưng anh phải làm cho xong. em đừng quá nhớ anh. anh đi thì em hãy ở cùng với Đàm Bội Thơ, hai người hãy sống thật tốt cùng Phúc Yên.”
Hạnh Nhược Thủy cắn môi, cô biết anh sẽ không vứt bỏ mình, nhưng vẫn không tài nào cầm được nước mắt.
“Cha mẹ anh chắc chắn sẽ nghĩ ra nhiều cách để chia tách chúng ta, nên dù em có nghe thấy gì cũng đừng tin. Có khó khăn gì lập tức gọi cho Hiên Viên Kỳ, cậu ta sẽ giúp em. Nhược Thủy, hãy chờ anh trở lại, khi đó sẽ không còn ai có thể quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa.”
Nhược Thủy lắc đầu, nói không ra lời. Trong lòng cô sợ hãi, liệu đây có phải giác quan thứ sáu của người phụ nữ, cô sợ hãi một cách phải xa rời anh. “ anh đừng đi có được không?”
Ưng Trường không cúi đầu, kề sát hai cái trán. Nước mắt của cô khiến anh đau lòng không thôi. nhưng chuyện này cần phải được giải