Đêm khuya.
"Đáng chết, mày tốt nhất nên nhanh chóng tìm ra lý do!" Thương Duy Ngã từ trong giấc mộng bị đánh thức, giận đến muốn giết người. hắn không thích bị làm phiền khi đang ngủ, huống chi bây giờ còn là nửa đêm.
người nọ quỳ trên mặt đất, bởi vì giọng nói hung ác của hắn khiến người khác co rúm lại. Kể từ khi phu nhân mất tích, Phong Vân bang trên dưới sợ nhất chuyện báo cáo cho lão đại.
"Còn không mau nói, chờ tao nạp đạn sao?" Nếu người nọ quỳ gần hơn chút, chỉ sợ hắn liền một cước đạp ra ngoài rồi. Nhìn mức độ âm trầm của gương mặt đó, mà có thể đoán được.
"Biệt thự Vân Thiên bị người lạ đột nhập. Phá hư một vài thiết bị, có thể, có thể còn trộm đi một ít đồ vật."
Thương Duy Ngã bỗng chốc trừng lớn tròng mắt, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"
người trên đất co rúm lại một chút, có loại cảm giác gặp phải đại họa.
"Có người đánh lén xông vào thư phòng của anh, tủ sắt cùng ngăn kéo cũng bị mở ra. Bởi vì chúng tôi không biết bên trong có gì, cho nên không xác định có mất gì hay không. Hiện tại Tiếu Nham đang ở trong biệt thự xem xét tình hình."
Cái gì? Thương Duy Ngã nắm chặt hai quả đấm, đã đại khái đoán được người tới trộm là vật gì."Lập tức gọi điện cho Tiếu Nham."
Điện thoại rất nhanh liền thông, Thương Duy Ngã nhận lấy."Tiếu Nham, nhìn vào ngăn kéo tầng thứ hai phía tay trái một chút, có phải hay không có một tờ giấy《 giấy thỏa thuận li hôn 》."
Một lát sau.
" không có, xác định là không có."
"Tối nay những người trực cửa, tất cả đều phạt hết cho tôi. Mẹ, chỉ một người là có thể xông vào biệt thự trộm đồ, bọn chúng khác gì phế vật còn có tác dụng gì! Nếu như không có nội tặc, hắn không thể nào xông vào thuận lợi như vậy, nhất định phải đem cái thằng nhóc đó bắt được cho tôi, tôi muốn hắn sống không bằng chết!" Thương Duy Ngã cúp điện thoại, hung hăng ném điện thoại di động nện lên tường."Đáng chết!"
hắn thế nào cũng không ngờ được, Ưng Trường không lại dám trực tiếp đến ngự thư phòng trong biệt thự đi trộm《 giấy thỏa thuận li hôn 》! Những thứ phòng ngự kia, vẫn là hắn tự mình thiết kế!
Thương Duy Ngã không khỏi nhớ tới người kia đã từng nói qua: nếu như nói ngươi là một kỳ tài, như vậy Ưng Trường không chính là thiên tài! Kỳ tài rốt cuộc cũng chỉ là người phàm.
Ưng Trường không, ta quả nhiên là xem nhẹ ngươi! Cha ngươi Thượng tướng, cũng không giam được ngươi! Chỉ là, ngươi nghĩ chỉ cần như vậy thì xong sao, ngươi đã quá ngây thơ rồi! Chỉ cần có ta ở đây, Hạnh Nhược Thủy cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta. Nếu như ta không có ở đây, cô ta cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh ta!
Chỉ cần ta muốn, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn được!
......
Những ngày này Hạnh Nhược Thủy đều ngủ không được ngon giấc. Ở trên giường trằn trọc trở mình, suy nghĩ lung tung, chịu đựng cả đêm. Cho nên trời mới tờ mờ sáng, cô đã nằm không nổi nữa.
Bội Thi cùng tiểu tử còn đang ngủ, hơn nữa thời gian cách bữa ăn sáng còn rất xa, cô cầm chìa khóa lên đi ra cửa tản bộ. Bởi vì thiếu ngủ, đầu của cô có hơi choáng. Hít thở không khí mới mẻ lúc sáng sớm, có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Mùa đông trời sáng trễ, cho nên thoạt nhìn mới tờ mờ sáng, nhưng thời gian đã không còn sớm nữa. Những người làm ăn buôn bán kia, sớm một chút đều đã bận rộn rồi. Trên lối đi bộ, thỉnh thoảng lại có thể thấy vợ chồng hai người một kéo một đẩy, đẩy một xe thức ăn sáng theo hướng có nhiều người qua lại bày hàng.
Cô ở ven đường tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mọi người dậy sớm bận rộn. Cô thích cuộc sống an tĩnh như vầy, bận rộn thực tế, cùng vinh hoa phú quý không liên quan, nhưng rất hạnh phúc.
Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn, mãi cho đến khi trời sáng rõ, mới mua bữa ăn sáng trở về.
Hai người nằm ngủ, tự nhiên còn chưa có tỉnh. Cảm thấy toàn thân không còn hơi sức, đầu óc cũng không thanh tỉnh, nàng liền đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Từ phòng tắm ra ngoài, nàng đứng ở ban công lau chùi tóc, vừa phơi nắng. Chờ chiếc xe Hummer quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Hạnh Nhược Thủy ngây dại, sau đó nàng quát to một tiếng Trường không, xoay người vội vàng xông ra ngoài.
"Trường không!"
Ưng Trường không mới vừa đem xe đỗ lại, liền nghe thấy vợ kêu một tiếng, thân thể như ngọc liền nhào vào trong ngực hắn, hắn bật cười một tiếng liền ôm chặt."Vợ, nghĩ tới anh à."
Hạnh Nhược Thủy ôm lấy cổ của hắn, liều mạng gật đầu. Cô nhắm mắt lại, chất lỏng từ khóe mắt rơi ra, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ."em nhớ anh lắm, rất nhớ rất nhớ."
"Vợ, em nhiệt tình như vậy, anh sẽ chống đỡ không được." Ưng Thượng tá có chút buồn rầu nói.
Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười hiện ra lúm đồng tiền như hoa, nhìn hắn, còn có chút ngượng ngùng."Vậy thì không nhiệt tình nữa là được rồi."
"Vợ!" Ưng Thượng tá quát to một tiếng, khom lưng ôm nàng lên. Từ trên xe cầm lấy một vật, xoay người sải bước bước về phía cửa nhà.
Hạnh Nhược Thủy nhìn thấy trong tay hắn là bọc gì đó, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Ưng Trường không cười cười, có chút thần bí."Đây là quà tặng cho vợ." hắn dám khẳng định, quà tặng này, cô nhất định sẽ thích.
"Cái gì đây?" Hạnh Nhược Thủy thấy hắn thần bí trêu chọc trong lòng cũng tò mò một chút, càng lúc càng tò mò. Ôm cổ hắn, nhất thời quên những ngày phiền não trước, trong mắt lộ ra nghịch ngợm.
Ưng Trường không nháy mắt mấy cái."Sẽ cho em biết sau."
Đến nhà, Ưng Thượng tá một cước đạp cửa đi vào, một tay ôm vợ vọt vào phòng của bọn họ. Sau đó, bi kịch xảy ra.
Đàm Bội Thi ai yêu ai u mà từ trong chăn bò ra ngoài."Giở trò quỷ gì vậy?"
"Bội Thi, cậu không sao chứ?" Hạnh Nhược Thủy cũng có chút sốt ruột. Bọn họ nặng như vậy đè một cái, có thể hay không làm Bội Thi bị nội thương.
Đàm Bội Thi thấy rõ người trước mắt, oa oa kêu lên."Đội trưởng anh đã về rồi!"
Sau đó, người thông minh như nàng, lập tức suy nghĩ liền hiểu rõ mọi chuyện, nụ cười trở nên mập mờ."Đội trưởng a, anh phải đem Nhược Thủy ăn hết, tôi không có ý kiến gì, chỉ là đừng chạy tới trong phòng của tôi a."
Đây vốn là phòng của Nhược Thủy, Đàm Bội Thi ngủ ở phòng cô, mà Nhược Thủy lại ngủ ở phòng của Ưng Trường không. Chỉ là trước kia Ưng Trường không không có việc gì liền chui lên giường Nhược Thủy đã thành thói quen, cho nên theo bản năng liền hướng căn phòng này chạy vào. Mà Nhược Thủy say đắm ở trong ngọt ngào, nên cũng quên hết mọi thứ một lượt. Vì vậy, hoa hoa lệ lệ bi kịch.
Ưng Trường không rất ảo não.
Hạnh Nhược Thủy rất quẫn.
Đàm Bội Thi rất happy.
Trải qua chuyện như vậy, hai người cũng không có biện pháp làm tiếp chuyện thân mật.
Hạnh Nhược Thủy đã sớm đâm đầu vào trong phòng bếp, còn đóng cửa lại. Gương mặt, hồng tựa như quả táo chín, dường như muốn nhỏ xuống chất lỏng màu đỏ.
Ưng Trường không trừng mắt liếc nhìn Đàm Bội Thi đang có chút hả hê, ảo não đi vào phòng tắm. Mùa đông khắc nghiệt, hắn tắm nước lạnh rất là khổ sở.
"A a a a......" mọi người đi ra ngoài, Đàm Bội Thi ở trên giường mừng rỡ càng không ngừng lăn lộn. Cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Phó Bồi Cương, cơ cơ oa oa đem chuyện nói ra. Nhiều lần bởi vì cười đến thật lợi hại, một lúc sau nói không được.
Bên kia Phó Bồi Cương vừa mới đi nhậu, vừa đang giáo dục vợ mình không thể như vậy liền có chút hả hê.
Hạnh Nhược Thủy quẫn bách, không cẩn thận liền làm rất nhiều sủi cảo. Đợi mình bình tĩnh lại, nhìn những cái sủi cảo giống nhau xếp thành núi nhỏ, cũng có chút dở khóc dở cười. không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bỏ tủ lạnh, ngày mai ăn là được rồi.
Ăn sáng xong, Ưng Trường không đem gói quà đưa cho Nhược Thủy."A, vợ, đây là quà tặng anh cho em, xem thử có thích hay không?"
"Oa, quà tặng gì a, em có thể nhìn sao?" Trong miệng vẫn còn hỏi, người cũng đã tiến tới rồi.
Tiểu tử là quấn cha nó, hỏi cha tại sao nó lại không có quà.
Hạnh Nhược Thủy cẩn thận đem bao mở ra, khi nhìn thấy năm chữ to "Giấy thỏa thuận ly hôn" thì chợt ngẩng đầu nhìn Ưng Trường không, một lúc nói không ra lời.
Từ từ mở ra, quả nhiên là có chữ ký của cô《 giấy thỏa thuận ly hôn 》."Này, anh làm thế nào có được?"
Ưng Trường không nháy mắt mấy cái, khóe miệng nhếch lên, có chút hài lòng."Trộm."
"Oa, đội trưởng anh thật lợi hại! Nhược Thủy, bây giờ cậu cũng không cần lo lắng ngủ không yên giấc!" Đàm Bội Thi vui mừng hươ tay múa chân. Ngay sau đó cô phát hiện."Ah? Đây là đồ sao chép (photocopy) à?"
Cái gì? Hạnh Nhược Thủy trong lòng trầm xuống. Cúi đầu mà xem xét, quả nhiên là đồ sao chép (photocopy)!