Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 27




Hạnh Nhược Thủy ngồi bên cạnh Ưng Trường không ăn một ít thức ăn, nhìn mọi người uống rượu dùng bữa. Thỉnh thoảng họ có nói vài câu thô tục, nhưng cô cũng không cảm thấy chán ghét.

Một lúc sau, tất cả món ăn trên bàn đều sạch sẽ, không còn chút gì.

Từng người một vuốt bụng, lúc thì kêu no chết rồi, lúc thì kêu chị dâu em yêu chị. Ưng đội trưởng bắt đầu nổi đóa, bắt được người nào liền đánh cho tê người, từng người một gào khóc.

Hạnh Nhược Thủy và Đàm Bội Thi cùng nhau dọn bàn ăn, nồi chén chất nửa phòng bếp, thật may phòng bếp nhà bọn họ rất lớn.

"Như thế nào? Bây giờ có thấy cực khổ nữa cũng đáng giá chứ?" Đàm Bội Thi rửa chén đĩa, cười híp mắt.

Hạnh Nhược Thủy cười, gật đầu."Ừ. Bọn họ cũng rất có ý tứ, thật đáng yêu."

Mặc kệ làm chuyện gì, chỉ cần bạn làm mà có người động viên, dù cảm thấy cực khổ cũng đáng giá. Đối với người vợ, nấu cơm cho chồng ăn, chỉ muốn được nghe chồng khen một câu “ăn thật ngon”!

Khoảng nửa giờ sau, Hạnh Nhược Thủy cắt một ít trái cây. Đều là những loại quả giúp tiêu hoá tốt sau khi ăn xong.

"Mọi người ăn thêm một ít trái cây đi, những thứ này đều giúp tiêu hóa tốt."

Một người lính trẻ vuốt bụng, nằm trên ghế sa lon kêu la: "Đội trưởng, anh quá hạnh phúc đó! không được, em quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ thường trú ở nhà đội trưởng!"

Ưng Trường không toét miệng cười, một cước đá cậu ta.

"Đội trưởng, anh nói chị dâu tìm cho em một người tốt như chị dâu đi!"

Nghe xong mọi người đều đồng thanh la lên, thanh âm chấn động trời đất, đến cả mái ngói cũng muốn bay lên.

"Hay quá! Chị dâu như vậy, chỉ xem trọng đội trưởng, sao có thể xem trọng người như cậu!"

"Mẹ nó! Cậu đang công kích tôi sao! Hơn nữa, cậu so với tôi cũng không tốt bao nhiêu đâu!"

"......"

Hạnh Nhược Thủy cũng không quản bọn họ, cười ha hả quay trở về phòng bếp.

Sau khi rửa sạch chén đĩa, dọn dẹp phòng bếp xong, cả hai đều mệt đến nổi muốn đứng thẳng lên cũng khó khăn. nhưng nét mặt vẫn tươi cười như hoa.

Ăn uống no đủ, mọi người lại chơi bài. Gay gắt, quyết liệt, tựa hồ chưa từng có một giây đồng hồ tẻ nhạt.

Hạnh Nhược Thủy sợ dưới lầu có người có ý kiến, nên đi xuống lầu dưới, muốn nói chuyện với bọn họ một chút. Kết quả người ta không có ở nhà, nếu không chỉ sợ đã sớm lên tìm.

Đến khi sắc trời tối, đám người họ mới rời đi.

Hạnh Nhược Thủy thừa dịp Ưng Trường không đưa bọn họ xuống lầu, vội vàng lau nhà sạch sẽ.

"Vợ, cực khổ cho em rồi!" Ưng Trường không giành cây lau nhà trong tay cô, đẩy cô xuống ghế sofa ngồi. "em nghỉ ngơi một chút, còn dư chồng em sẽ làm!"

Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt ngồi ở trên sofa nhìn anh lau nhà. Cô cảm thấy như vậy không giống lau nhà lắm, mà giống như đang chơi đùa, nhưng dù sao cũng lau sạch sẽ. Cũng chọc cô làm cho cô rất vui vẻ, vì thế Ưng Thượng tá rất hài lòng.

"em đi tắm trước, hơi mệt." Bận rộn cả ngày, cô mệt muốn chết rồi.

Tìm áo ngủ, vào phòng tắm trước, nhìn thấy anh một tay chống cửa."Vợ, có muốn cùng nhau tắm không? Chồng chà lưng cho vợ!"

Hạnh Nhược Thủy đỏ cả mặt, liền đá anh ra ngoài. Qua cánh cửa, cô có thể nghe được tiếng cười của anh.

Hai người tắm xong, Ưng Trường không ôm cô ngồi trên sofa xem ti vi.

"Vợ, hôm nay em cực khổ rồi!" Ưng Trường không ôm cô, hung hăng hôn một cái.

Dụng cụ đều là cô mua thêm, cho nên anh biết, cô biết đồng đội anh sẽ đến nên chuẩn bị nhiều đồ như vậy: nồi cơm điện lớn, hơn mười cái chén đĩa, vô số loại trái cây!

anh nhìn một cái cũng biết, những thứ này đều là cô đặc biệt chuẩn bị. Chắc là từ Đàm Bội Thi cô biết được đồng đội anh sẽ đến, là nhóm người ăn nhiều, cho nên trước đó đã mua hết rồi.

Nhược Thủy là người hiểu chuyện, nhưng dù sao cô chỉ có 23 tuổi, anh còn lo lắng những người này ầm ầm ĩ ĩ, cô sẽ không vui. Lại không nghĩ rằng, cô thực tế so với tưởng tượng của anh tốt gấp bao nhiêu lần! Cô chào đón họ không chỉ là nụ cười trên mặt, mà còn cả tấm lòng.

Quan trọng hơn, dụng tâm của cô làm cho người ta cảm động. Cô đang dần hoà hợp với thế giới của anh. Sắt thép nhu tình, giờ phút này anh đang được lĩnh hội.

Mới vừa rồi, Ngô Địch là người cuối cùng lên xe, dùng sức vỗ vai anh nói: "Cậu nhặt được bảo vật rồi!"

Bọn họ không quen nói những lời hay ý đẹp, nhưng chỉ ngắn ngủn mấy chữ, đã nói hết tình cảm bọn họ đối với Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy bị anh ba lần bốn lượt nói câu đó làm cho ngượng ngùng, nằm ở trên đầu gối anh, dí dỏm nháy mắt mấy cái. "Vậy anh cảm tạ em như thế nào đây?"

Ưng Trường không thích cô nghịch ngợm như vậy." anh phải cảm tạ thế nào? Lấy thân báo đáp được không?"

Hạnh Nhược Thủy bĩu môi. " không thèm!"

Ưng Thượng tá uất ức, gương mặt khổ sở tố cáo."Vợ, em ghét bỏ anh!"

Hạnh Nhược Thủy vỗ vào mu bàn tay anh." không được đùa giỡn! Nói nghiêm túc. Vậy ngày mai anh theo em đi gặp một người?"

Ban đầu là cô đồng ý với Đường Việt, hiện tại lại không đi, giờ phải đến gặp người ta nói chuyện.

" là Đường Việt?" Ưng Thượng tá cau mày, không thích cô đi gặp đàn ông khác ngoài anh.

Hạnh Nhược Thủy gật đầu, vuốt vuốt ngón tay thô ráp của anh."Ừ. Ban đầu là do em đồng ý muốn ở cửa hàng làm thợ phụ bánh ngọt, hiện tại lại không làm. Ít nhất phải mời người ta ăn bữa cơm, cũng coi là chuộc tội."

"Về sau không được gặp hắn." Ưng Thượng tá còn chưa vui lòng, miệng nhăn nhó cực kỳ khó nhìn.

Hạnh Nhược Thủy cười khanh khách, ôm mặt anh." anh ghen à? Vậy anh có thể thừa dịp ngày mai gặp anh ấy, tuyên cáo quyền sở hữu."

Chỉ một câu nói của cô, đôi mắt Ưng Thượng tá sáng rỡ, như phát hiện điều gì. Cúi đầu hôn Nhược Thủy. "Vợ thật thông minh!"

Hạnh Nhược Thủy rất muốn trợn mắt với anh một cái, cũng không biết từ khi nào, người này cả ngày đều gọi cô là vợ vợ. Lúc đầu cô cảm thấy xấu hổ, nhưng khi quen liền cảm thấy có hương vị ấm áp.

" anh tự vui vẻ đi, em muốn đi ngủ." Nhược Thủy che miệng ngáp một cái, hôm nay là một ngày mệt mỏi, thật mệt nhọc.

"Vợ, nếu không anh làm chăn ấm cho em?" người nào đó tựa như cái đuôi, vui vẻ theo sát cô đến cửa phòng.

"Báo cáo đội trưởng, bây giờ là mùa thu!" Sau đó cười ha hả đóng cửa, nghĩ đến gương mặt anh khổ sở ở bên ngoài, tâm tình cô thật tốt.

Mặc dù trong lòng đã muốn bên anh cả đời, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị bước qua tầng quan hệ kia. Lại nói, bọn họ còn chưa có kết hôn mà.

Nhược Thủy biết, chỉ cần cô muốn, anh liền lập tức dẫn cô đi đăng ký. nhưng trong lòng cô luôn có chút lo lắng. Dù sao hai người đã ở cùng nhau, cảm thấy cuộc sống trước hôn nhân cũng tốt lắm.

Ngoài cửa, Ưng Trường không sờ sờ cái mũi, anh mà lại không được như Phó Bồi Cương. Chỉ là suy nghĩ lại một chút, anh nhếch miệng cười. Từ hôm nay trở đi, anh đã có vợ có nhà rồi!

Ưng Thượng tá sờ sờ cằm, vui vể trở về gian phòng của mình, cười đến nổi chỉ thấy hai hàm răng trắng.

Cách một bức tường, hai trái tim thực sự rất gần, tựa hồ có thể nghe được nhịp tim đập của nhau.

Vì vậy, cả đêm mộng đẹp.