Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đi dạo quanh vườn hoa, một lúc sau, thấymá Trương tiến lại nói : “ Thanh Linh, người của Sở thiếu ở trong bếplàm gì thế?”
“ Má Trương, bà cũng vất vả nhiều năm rồi, có thêm người đến giúp khôngphải tốt hơn sao?” Diệp Thanh Linh nhìn Má Trương an ủi nói.
“ Không cần đâu, Thanh Linh, con cũng biết ta bận rộn quen rồi giờ rảnhrỗi, Ta...ta.....” Má Trương nghe việc không cần phải làm gì, hoảng hốtkhông biết làm sao.
Diệp Thanh Linh nghiêm túc nhìn má Trương, nói lời tự đáy lòng: “ Bàkhông cần phải làm những việc đó nữa, rảnh rỗi có thể đi khiêu vũ, tìmkiếm bạn trai, như vậy thực sự sẽ thấy không nhàm chán đâu”
Má Trương tức giận nói: “ Con bé này làm sao lại có thể nói những lờihoang đường như vậy chứ, má Trương ta từng này tuổi rồi còn đi kiếm bạntrai? Không phải là rất ngược đời sao?”
Thượng Quan Sở hồi lâu mới đáp lời, “ Má Trương không có gì là không thể cả”
“Còn không phải sao?” Má Trương khó hiểu nhìn Thượng Quan Sở, chăm chú nhìn nét mặt của anh.
“Má Trương bà có thể đi phòng bếp trông coi bọn họ, nếu làm không tốt,không hợp khẩu vị của Thanh Linh, bà có thể đưa ra ý kiến”. Thượng QuanSở nhìn má Trương vui vẻ thì anh biết chủ ý này không sai.
Má Trương nghe xong vui vẻ rời đi.
“Chủ ý này cũng được?” Má Trương vừa mới rời đi, Diệp Thanh Linh quay sang nhìn Thượng Quan Sở bình luận.
Thượng Quan Sở thấy sự tình không ổn, lo lắng nhìn Diệp Thanh Linh cười hỏi: “Chẳng lẽ như vậy cũng có vấn đề?”
“Mười phút sau sẽ biết” Vẻ mặt Diệp Thanh Linh đầy bí hiểm.
Nhìn Thượng Quan Sở bồn chồn không thôi, không kiềm chế ý muốn vào bếp,bị Diệp Thanh Linh ngăn lại, “ không có chuyện gì đâu, không cần lolắng.”
“ Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì?” Thương Quan Sở hoài nghi, anh đãsai bảo thuộc hạ không thể ra tay với má Trương, trong lòng lo lắng khiMá Trương đến”
Mười phút sau, quả nhiên người đã đến. Thấy người đến là người của mình , Thượng Quan Sở nhíu mày “ Má Trương đâu? Mọi chuyện ổn chứ?”
“ Bà ta không sao, nhưng chúng tôi có sao,” Ai mới là người nhà ThượngQuan a? Tại sao lại phải quan tâm chuyện nhà họ Diệp? Phụ trách phòngbếp nhà Thượng Quan Lưu Thúc không vui vẻ gì nói.
“ Các anh thì có chuyện gì?” người nhà Thượng Quan không phải là ngườithường cho dù phòng bếp chỉ có vài người nhưng đều là người luyện võ, có thể đối phó được với cả kẻ bắt cóc.
Lưu thúc hơn bốn mươi tuổi, là vợ của Lưu Thẩm nghe Thượng Quan Sở hỏiliền khó chịu nói: “ Cái bà lão kia thật quá đáng , đem đồ ăn chúng tôilàm xong đều đem đổ hết, nói không hợp với khẩu vị của Diệp tiểu thư.Cái này không nói làm gì lại còn động tay động chân bảo chúng tôi chỗnày không đúng, chỗ kia không phải,”
“ Các người có đánh Má Trương không?” không thấy Má Trương xuất hiện Thượng Quan Sở bắt đầu lo lắng.
“Ai có thể đánh được bà ta chứ, Tiểu Ngũ cùng với Tiểu Lục bởi vì khôngphục ra tay với Má Trương, bọn họ còn chưa ra tay đã bị đánh ngã sấpxuống. Bà lão kia còn đe dọa chúng tôi, tôi là người thân nhất của Diệptiểu thư, nếu như chúng tôi ai dám động tay động chân, Diệp tiểu thư vàSở thiếu cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi” Lưu Thẩm một mạch nói mộtbà lão mà cứ như thanh niên.
“ Má Trương nói không sai” Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
Lưu thúc, Lưu thẩm theo Thượng Quan Sở hướng ánh mắt về phía Diệp ThanhLinh, trong mắt lộ ra tia tà ác. Nhớ ngày đó người nào được Sở thiếu cực bao che khuyết điểm, nhất định không có kết cục tốt. Nhưng kể từ khigặp Diệp tiểu thư tất cả mọi chuyện liền thực gấp gáp. Tuy cùng là baoche khuyết điểm, nhưng đó lại là người nhà họ Diệp.
“Các người lui xuống đi!” Thượng Quan Sở thản nhiên phân phó Lưu thúc, Lưu thẩm.
“ Vậy phải làm sao với má Trương?” Lưu thẩm nóng nảy lên tiếng.
“ Tùy cô” vẻ mặt rất cao hứng
Sở thiếu ơi , Sở thiếu muốn tôi là gì thì làm những mà chúng tôi biếtlàm sao bây giờ? Lưu thúc, Lưu thẩm nghẹn lại. Nhưng là Sở thiếu đã phân phó cho dù bị Má Trương làm gì bọn họ cũng phải làm. Chỉ vì một câu “tùy cô” mà từ nay về sau Lưu thúc Lưu thẩm cùng mười mấy người nhàThượng Quan sẽ lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lưu thúc theo mọi người lui ra, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở: “Anh thực sự tùy theo bà?”
“ Đương nhiên” Thượng Quan Sở tràn ngập tự tin gật đầu, một phòng bếp mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì?
Nghe xong, Diệp Thanh Linh đứng lên trở về phòng.
“ Em muốn đi đâu?” Thượng Quan Sở cũng theo vào hỏi.
“ Thay quần áo, ra ngoài.” Cúi đầu nhìn quần áo trên người, vẫn là quầnáo tối qua, làm cô không khỏi nghĩ tới lúc hai người dây dưa, hai máliền ửng hồng. Ý thức được mình đang đỏ mặt, Diệp Thanh Linh cúi đầugiấu đi sự ngượng ngùng.
Thượng Quan Sở không thấy được Diệp Thanh Linh đỏ mặt, chỉ hỏi: “Đi bằng cửa nào?”
Thấy Diệp Thanh Linh không trả lời đầu cúi gằm, tò mò cười hỏi: “Đang làm gì vậy? Có cái gì rớt sao?”
Lúc này bởi vì đang đỏ mặt nên Diệp Thanh Linh liền dừng chân lại , đầucúi thấp, ở góc độ của Thượng Quan Sở nhìn như đang tìm đồ.
Diệp Thanh Linh vì thế mới ý thức được mình đang làm gì, sắc mặt càngđỏ, hết sức giữ bình tĩnh nói: “Không có gì, bông tai rơi”. Nói xongchậm rãi hướng vào trong phòng.
Thượng Quan Sở nhìn tưởng rằng bông tai rơi thật , liền phân phó NgôVân: “Diệp tiểu thư làm rơi bông tai, các cậu mau tìm xem.” Nói xongnhanh chóng chạy theo Diệp Thanh Linh.
“ Thanh Linh, bông tai của em bị rơi sao?” Nhìn Diệp Thanh Linh rấtnhanh biến mất ở cầu thang, Thượng Quan Sở nhỏ giọng thì thầm, chạynhanh như vậy làm cái gì? Anh đâu có nói muốn đi xem cô thay quần áo.
Diệp Thanh Linh làm bộ không nghe thấy Thượng Quan Sở nói, chạy vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Thượng Quan Sở đứng ở ngoài đẩy cửa, thấy cửa không mở biết là khóa trái. Cau mày, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tà ác cười.
Diệp Thanh Linh nhanh chóng tắm rửa, thay đổi quần áo, buộc tóc đuôi ngựa đi ra ngoài.
Đứng ngoài cửa nửa tiếng , Thượng Quan Sở không nhanh không chậm, nhưthể không có việc gì gấp nhìn Diệp Thanh Linh trang điểm, mang vẻ mặtyêu nghiệt đến, cười đánh giá cô.
Khuôn mặt trắng nõn đầy tinh tế mang theo nét lạnh lùng, đôi mắt to tròn lấp lánh trí tuệ. Chỉ nhìn qua thôi cũng khiến Thượng Quan Sở thật muốn hung hăng đoạt tới.
Diệp Thanh Linh không để ý tới anh, xoay người bước xuống lầu.
Quay người lại, Thượng Quan Sở thấy lỗ tai cô còn không có chứ đừng nóiđến hoa tai. Anh mới ý thức được bị người nào đó lừa. Ánh mắt nheo lạicó chút đăm chiêu hướng theo người đang xuống lầu.
Lúc đi qua vườn hoa, Thượng Quan Sở lạnh lùng nói với Ngô Vân: “Không cần tìm nữa”
“ Vì sao?” Ngô Vân phản xạ có điều kiện hỏi.
Thượng Quan Sở không có giải thích, đi theo Diệp Thanh Linh ra khỏi Diệp gia.
Ngô Vân nhìn theo bóng dáng anh tuấn, cao lớn của Thượng Quan Sở, tronglòng cảm thán: “Sở thiếu sao lại ngày càng khác thường như thế? Nhữngthay đổi này chắc chắn là do người kia gây ra !”
Ra khỏi cửa chỉ thấy có hai chiếc xe ở cửa sau, một chiếc là Diệp ThanhLinh trước khi ra khỏi phòng đã gọi người chuẩn bị, một chiếc là doThượng Quan Sở chuẩn bị.
Diệp Thanh Linh không kịp bước vào chiếc xe trước mặt đã bị vòng ôm mãnh liệt của Thượng Quan Sở đẩy vào chiếc xe giá trị xa xỉ kia.