Má Trương, mẹ con đã trải qua một đêm kinh hồn, cả đêm không ngủ, bữasáng cũng chưa ăn, cả đêm nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở đi theo phía sau, dừng bước chân : “Tôi đến nhà rồi.”
“Em không muốn mời tôi vào uống nước sao?” –Xem nhẹ ý tứ đuổi người củaDiệp Thanh Linh, trưng ra khuôn mặt cười cười nhìn Diệp Thanh Linh
“Hết nước rồi.” –Diệp Thanh Linh nhìn thấy má Trương cùng Trương Đình Đình đang lao tới.
Rõ ràng không chào đón hắn mà, Thượng Quan Sở cũng không so đo, cười hỏi má Trương: “Má Trương, hôm nay hết nước sao?”
Má Trương không hiểu gì, nhìn Thượng Quan Sở còn đẹp mắt hơn cả phụ nữ, lúng túng lắc đầu, “Không có”.
Về phần Thượng Quan Sở có thể nhận ra được Má Trương, Diệp Thanh Linhmột chút cũng không lấy làm lạ, lấy thực lực của hắn, hẳn đã đem cô cùng những người có quan hệ đều điều tra hết .
Nhìn thấy Thượng Quan Sở cười đến đắc ý, cô cũng không để ý lắm bước vào nhà .
“Thanh Linh, cổ cậu làm sao vậy ?” Vừa vào cửa, Trương Đình Đình liềnlôi kéo Diệp Thanh Linh kiểm tra hết một lượt , trong mắt mang theo áynày và tự trách.
“Không có gì, bị chó cắn.” Diệp Thanh Linh nhíu mày , không mặn không nhạt nói.
Nghe thế, vẻ mặt đắc ý của Thượng Quan Sở chuyển thành tối tăm. Cô gái này mắng chửi người cũng không mang chút thô tục nào.
Trương Đình Đình yên lặng vài giây, mới nghĩ ra là vết hôn.
Nhìn về sắc mặt tối tăm của Thượng Quan Sở, căm giận nói :” Con chó này thật đáng chết, cắn người cũng không biết nhẹ chút.”
“Đừng có hi vọng gì ở động vật cấp thấp này.” Diệp Thanh Linh liếc mắtnhìn sắc mặt đen xì của Thượng Quan Sở, tùy ý mà nhìn về phía TrươngĐình Đình, “ Sao lại rảnh như vậy? Không cần đi làm sao? ”
“ Không phải vì mình lo bạn bị người ta ăn hiếp sao?” Trương Đình Đình lúc này mới nghĩ đến mình cũng nên đi đến công ty.
Diệp Thanh Linh tiến vào trong phòng, bụng có chút đói kêu, ”Má Trương ,ăn cơm.”
Má Trương nghe xong, thở dài vào phòng bếp. Con bé này thực làm chongười ta đau lòng, rõ ràng đang bị uất ức, lại muốn tự mình yên lặng đón nhận.
Chỉ chốc lát sau, Má Trương bưng bát canh trứng gà đến trước mặt DiệpThanh Linh, “ Thanh Linh, hôm nay dì quên nấu cơm, ăn chút mì này đi, cứ lấp đầy dạ dày trước đã.”
Diệp Thanh Linh biết má Trương cùng Đình Đình bởi vì lo lắng cho cô màkhông có nấu cơm, có chút đau lòng nhìn má Trương :”Dì cũng ăn đi.”
Má Trương nước mắt dâng trào ,liên tục gật đầu, “ Được, được.”
Trương Đình Đình yên lặng nhìn Diệp Thanh Linh ăn mì, tâm lý thật khó chịu.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh ăn , bụng cũng có chút đói.
Thấy má Trương từ phòng bếp lại mang hai chén, đang muốn đưa tay ratiếp, lại nghe Diệp Thanh Linh có chút tức giận nói:” Một chén mì , haimươi ngàn .”
Tay Thượng Quan Sở run lên một chút, nhìn về phía cô gái xảo trá củahắn, lập tức cười nói :“Không phải chỉ hai mươi ngàn thôi sao, nếu haitriệu đồng một bát mì, Thượng Quan Sở anh cũng mua được.” Muốn hắn biếtkhó mà lui, không có cửa đâu.
Diệp Thanh Linh mỉm cười, đặc biệt nhẹ nhàng cười nói:”Được thôi một chén, hai triệu.”
Vừa mới không phải chỉ có hai mươi ngàn sao? Thế mà bởi vì hắn một câuliền tăng thành hai triệu một bát? Cho dù ngậm bồ hòn,hắn cũng không thể nào nhận thua trước, tươi cười không được tự nhiên, “ Được, hai triệu.”
Bây giờ hắn đã biết vì sao ngày đó Tô Phi cùng Ngô Vân dùng hai trăm triệu thay đổi lấy một đêm tình .
Má Trương nháy mắt, vẻ mặt đáng tiếc nhìn Thượng Quan Sở, thở dài:”Bộdáng đẹp trai đến thế, sao đầu óc lại bị hỏng thế này, đáng tiếc quáđi?”
Nghe xong Má Trương cảm thán, Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình vuisướng khi người gặp họa, mà trên đầu của bạn Thượng Quan Sở là một đànquạ bay qua làm sắc mặt hắn đen xì.
Ăn xong mì, Trương Đình Đình Đình liền nổi giận đùng đùng ra lệnh đuổikhách : “ Sở thiếu à mì cũng đã ăn, anh cũng nên đi rồi chứ.” Đối vớinhững người bắt nạt Diệp Thanh Linh, cô luôn luôn không có kiên nhẫn .
Thượng Quan Sở hoàn toàn không đem Trương Đình Đình để vào mắt, gặp Diệp Thanh Linh đứng dậy, cũng đi theo đứng lên. Diệp Thanh Linh phải vềphòng, hắn liền theo sau đó lên lầu.
Trương Đình Đình giận không thể át,xông lên muốn túm lấy quần áo của Thượng Quan Sở, “ Cút đi , đừng đi theo Thanh Linh.”
Diệp Thanh Linh thấy không có việc gì liên quan đến mình , tiếp tục lên lầu.
Thượng Quan Sở trầm mặt đi xuống dưới, kêu lên: “ Tô Phi ,Ngô Vân”
Vốn dĩ không có vào nhà , nhưng không đến một phút đồng hồ liền suất hiện trước mặt Thượng Quan Sở, “Sở thiếu.”
“ Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô gái này xuất hiện ở nhà họ Diệp”
“ Vâng.” Tô Phi cùng Ngô Vân lĩnh mệnh liền muốn đem người ra ngoài.
“ Làm phiền hai vị cũng đem tôi ra ngoài đi!” Diệp Thanh Linh dừng lại động tác, ngữ khí nhẹ như không.
Tô Phi cùng Ngô Vân dừng lại động tác, vẻ mặt khó xử nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thở phào nhẹ nhõm, “ Đưa cô Diệp đi làm.”
Tiếp theo mặc cho Trương Đình Đình quyền cước đấm đá, la to,như thế nàoTô Phi cùng Ngô Vân mắt điếc tai ngơ, đem Trương Đình Đình nhét vào xe,đưa đến tập đoàn Diệp thị.
Ngô Vân cùng Tô Phi có thể nói là liều mạng đem Trương Đình Đình đến văn phòng tổng giám đốc Diệp thị.
“ Hai người đàn ông hợp lại bắt nạt một cô gái thì có gì là anh hùng?”Trương Đình Đình tức giận trừng mắt đuổi Tô Phi và Ngô Vân ra ngoài.
Tô Phi dừng lại, lành lạnh nhìn chằm chằm cô gái đang ầm ĩ kêu. “ Xã hội đen không phải anh hùng, chỉ có sống hoặc chết.” Nói xong đi thẳng takhỏi văn phòng Tổng giám đốc Diệp.
Lời của Tô Phi thức tỉnh cô, Trương Đình Đình nhận ra ở thành phố Angười ta sợ nhất là xã hội đen, nhưng muốn cô nén lại cơn tức này thìkhông có khả năng. Không sợ gì trừng mắt nhìn hai bóng hình đã muốn đixa của Tô Phi và Ngô Vân, hướng đó tức giận : “ Xã hội đen thì giỏi lắmsao, bà đây không sợ “.Nói xong đem một văn kiện trên bàn công tác némvề hướng bọn họ.
Tô Phi không nghĩ tới Trương Đình Đình lại dùng vật này ném bọn họ không kịp né tránh, văn kiện đã bay tới hướng thẳng gáy hắn mà nện.
Tô Phi dừng lại , quay đầu nhặt lại tập tài liệu đã nện hắn đáy mắt lộra tia tàn nhẫn. Nhanh chóng rút khẩu súng bên hông nhằm hướng TrươngĐình Đình.
Trương Đình Đình bị Tô Phi nhìn sợ tới mức lùi lại hai bước, nhìn vàovết thương, chân nhũn lại, ngã ngồi trên ghế. Run run ấp a ấp úng nói:“Anh, anh muốn làm gì?”
“ Đã dám dùng tài liệu quăng vào tôi, nên biết hậu quả như thế nào” TôPhi gằn từng tiếng Trương Đình Đình nghe lại giống như ác quỉ từ địangục kêu gào.
Thân thể không chịu khống chế run run đứng lên, đột nhiên nghĩ đến Thanh Linh phải đối mặt với những loại người này, mới từ từ tỉnh táo lại,nhìn vết thương trên tay Tô Phi , đột nhiên nở nụ cười : “ Chết chẳngqua chỉ là tất cả đều hết, anh nổ súng đi!”
Tô Phi khóe miệng gợi lên ý cười tà ác, sát khí ngày càng tăng. Ngô Vânthấy sự tình ngày một nghiêm trọng, Tô Phi không giống như đang đùagiỡn, vội vàng kéo Tô Phi đang bị thương : “ Tô Phi , không thể xúcđộng, cô ấy là chị em của Diệp Tiểu Thư”
Tô Phi nghe lời Ngô Vân nói , do dự một chút mới thu súng lạnh lùng nhìn Trương Đình nói : “ Nếu như có lần sau , tôi tuyệt đối không tha chocô”.
Buông lời đe dọa với Trương Đình Đình . Nhìn bóng dáng lạnh lùng đi rangoài cửa. Thoát chết Trương Đình Đình vỗ nhẹ ngực ,bình tĩnh lại. Trong lòng âm thầm mắng Tô Phi, mắng một hồi thấy tập tài liệu bị mình quăngđi. Đứng dậy kiểm tra một hồi bàn công tác.Thấy tập văn kiện nằm ngaybên cạnh điện thoại, Trương Đình Đình cong khóe môi gợi lên nụ cười nửamiệng, quyết đoán gọi 110.