Ngày hôm sau, Thượng Quan Sở nói: “ Thanh Linh, chúng ta hẹn hò đi!”
“Đi đâu?” Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi.
“Đi chơi công viên, thế nào?”Thượng Quan Sở cười hỏi.
“Không thế nào cả” nào có ai hẹn hò mà đi chơi công viên, cô cũng không phải trẻ con.
“Không được sao?” Thượng Quan Sở nghiêng đầu lẩm nhẩm, lát sau lại nói: “Đi dạo phố shopping, thế nào?”
Diệp Thanh Linh do dự một chút rồi nói: “Được rồi” Cô cũng đã lâu rồi không đi dạo phố.
Sau khi Mễ Lam Nhi bị thương, mấy ngày nay dù đi đâu Nhạc Nhạc cũng theo nên hắn nghiễm nhiên trở thành trợ lý mới của Diệp Thanh Linh. Lần nàyđi chơi, Nhạc Nhạc vẫn kè kè đi theo.
Nhưng vừa ra đến cổng, điện thoại đột nhiên reo lên. Sau đó hắn vội vãnói: “Thanh Linh, hôm nay anh không thể cùng em đi dạo phố rồi, anh phải tới cửa hàng sách một chuyến.”
“Cửa hàng sách xảy ra chuyện gì à?” Diệp Thanh Linh quan tâm hỏi.
“Không có việc gì” Nói xong cười kỳ quái nhìn Thượng Quan Sở rồi lái xe rời đi.
Diệp Thanh Linh theo hướng Nhạc Nhạc nhìn cũng nhìn về phía Thượng QuanSở, thấy nụ cười quỷ dị của hắn, cô bỗng nhiên hiểu ra, sáng tỏ nói :“Anh làm gì với cửa hàng sách của Nhạc Nhạc? “
Thượng Quan Sở từ trước đến nay đều dám làm dám chịu, nhún vai, vẻ mặtthản nhiên nói: “Anh chỉ cho người đốt cửa hàng sách thôi”.
Diệp Thanh Linh xoa trán thất vọng, thản nhiên nói: “Có phải cùng lúc giết người phóng hỏa mới là đại sự?”
“Là ở trước lúc cửa hàng mở cửa, sẽ không có làm ai bị thương” hắn chỉphân phó phóng một chút lửa ở lầu một, hơn nữa là buổi sáng, phát hiệncũng rất đúng lúc, cháy hỏng củng không nhiều.
Diệp Thanh Linh đăm chiêu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, đi dạophố” Không có thương tổn người, một chút sách đối với Nhạc Nhạc cũngkhông đáng là bao.
Được thỏa mãn mong muốn cùng Diệp Thanh Linh đi dạo phố, Thượng Quan Sởtươi cười rạng rỡ, Tô Phi nhìn mà cứ tưởng hoa mắt. Lúc bọn họ đi dạophố chỉ có Tô Phi đi theo, cách đó vài chục bước đều có những người khác âm thầm bảo vệ.
“Như vậy nhất định sẽ dẫn đối thủ đến” Thượng Quan Sở tán thành lời nóicủa Diệp Thanh Linh. Tuy nói tán thành, nhưng lại chợt cảm thấy cả ngàyđi dạo phố ăn cơm, bọn họ không phải là quá phô trương đi.
“ Thử một lần xem” So với chờ đợi như vậy thì bây giờ có gì không tốt,phải biết rằng một ngày còn nguy hiểm, hắn sẽ không thể dễ dàng nói yêuvới Thanh Linh, càng không thể có được hạnh phúc hắn mong muốn.
Diệp Thanh Linh đồng ý với cách hắn nói, không thể cứ ngồi chờ chết, người đứng đằng sau quả thật rất mạnh, cũng rất thần bí.
“Không có nguy hiểm xuất hiện là tốt rồi, đi dạo phố shopping như vậycũng được” Thượng Quan Sở nói xong cực kì thản nhiên kéo tay cô vào khuvực đồ trang điểm.
“Vâng” Nên thế, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nhìn mặt mộc của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở nói: “Em vì sao lạikhông trang điểm, nếu em trang điểm, đeo đồ trang sức chắc chắn sẽ rấtđẹp.”
“Thật không?” Diệp Thanh Linh nháy mắt thản nhiên nói.
“Đương nhiên.” Không phải nói con gái vì người mình yêu mà trang điểmsao! Ở trong mắt hắn cô vốn đã rất đẹp, chỉ là hắn muốn nhìn thấy cô vìhắn mà trang điểm đẹp mắt.
Diệp Thanh Linh nghe xong liền nói với nhân viên cửa hàng: “Cho tôi một bộ tốt nhất”
Nhân viên vừa nghe, vẻ mặt cười cười, nhanh chóng đóng gói một bộ đồ trang điểm lại.
“Thì ra Thanh Linh cũng không tiết kiệm.”Thượng Quan Sở thở dài.
“Tiết kiệm? Có tiền sao lại không tiêu?” Chẳng lẽ đợi chết rồi mới tiêu? Cô là một người thực tế, có tiền thì muốn hưởng thụ. Cô tuy ít khi đidạo phố mua này nọ, nhưng đã mua đều mua đồ tốt nhất.
“ Haha.......” Thượng Quan Sở cười ha ha, kỳ thật hắn cũng không phảingười tiết kiệm. Nhân viên đóng gói một đống lớn đưa cho Diệp ThanhLinh. Diệp Thanh Linh nhìn một gói to đồ trang điểm, nhìn về phía Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở sửng sốt hai giây, cũng không cầm gói to, nhìnvề phía Tô Phi đứng cách đó không xa, thản nhiên mở miệng “Tô Phi, trảtiền”
Tô Phi rất nhanh trả tiền rồi nhận cái gói kia.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở hai tay trống trơn, tiếp tục đi dạophố shopping. Một đường mua không ít đồ, Tô Phi ôm đều ôm một đống góito gói nhỏ. Hắn bảo hai cái thủ hạ khác đi lấy xe, đem hết đồ để lên xe , một thủ hạ khác thì đi theo hai người bọn họ làm nhiệm vụ linh tinh.
Nhưng không ngừng trả tiền mặt cũng không phải biện pháp, Tô Phi gọi cho Kim Thanh Vũ muốn bảo hắn tới. Bởi vậy Thượng Quan Sở và Diệp ThanhLinh mua cái gì đều không cần dùng tiền trực tiếp trả mà đều để KimThành Vũ giải quyết.
Đi dạo phố một ngày cũng không gặp nguy hiểm gì, lại rất bình yên trôiqua. Diệp Thanh Linh mệt mỏi về đến nhà liền nhanh chóng tắm rửa, giảmbớt mệt nhọc.
Bởi vì quá mức mệt mỏi, Diệp Thanh Linh tắm được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Thượng Quan Sở đợi lâu mà vẫn chưa thấy Thanh Linh đi ra liền sốt ruột gọi: “Thanh Linh”
Không thấy có trả lời, Thượng Quan Sở rối lòng, lại quát to, vẫn khôngcó phản ứng. Nghĩ đến chuyện không may xảy ra, càng nghĩ càng lo lắng,liền vào phòng mở ngăn kéo lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào.
Thấy Diệp Thanh Linh không có việc gì chỉ là đang ngủ . Thượng Quan Sở nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn người đang ngủ say kia, Thượng Quan Sở thấy đau lòng, lại không nỡđánh thức cô dậy. Trong lòng bối rối một chút, cuối cùng quyết định ômngười đang ngâm mình trong bồn tắm lớn ra ngoài.
Nhìn Diệp Thanh Linh bởi vì tắm rửa xong mà mặt phớt hồng, tim hắn đậpnhanh hơn, nhẹ nhành nắm lấy tay cô, chỉ là tay vừa mới chạm vào nướchắn đã thấy tim càng đập nhanh hơn, cả người nóng như lửa. Thở sâu thậtmạnh, kìm nén bản thân, bắt tay vào ôm lấy người đang ngủ say.
Vừa thoát khỏi mặt nước, Thượng Quan Sở sắc tâm lại nổi lên, không nhịnđược cúi đầu nhìn người đang lõa thể trước mặt, trong lòng không kìmđược, tức thì dục vọng bốc lên đến não.
“Anh đang làm cái gì thế?” Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc kia. Thượng Quan Sở bất ngờ khiến tay run run, rồi mềm nhũn, người vừa mớitỉnh lại từ trong lòng hắn ngã văng ra.
“A!” hai người nhất thời cùng lúc kêu to.