Giai Tình nói xong liền tự động lên lầu, nhốt mình trong phòng. Một lúc sau, Ngô Vân cũng lên lầu, đi phía sau còn có hai bà dì.
Giai Tình mở cửa, Ngô Vân nói: "Giai Tình, Sở thiếu muốn cô thu dọn đồ đạc, quay về Núi Minh Nguyệt."
"Anh tôi đâu?" Giai Tình biết anh trai sẽ không tha thứ cho cô, cho dùlà anh em, nhưng hắn sẽ không tiếp tục tin tưởng và tha thứ cho cô. Đểcô quay về núi Minh Nguyệt đã là tốt lắm rồi.
"Sở thiếu ở đây." Ngô Vân biết Giai Tình muốn hỏi Thượng Quan Sở có thể cùng về núi Minh Nguyệt không.
"Anh ấy vẫn không muốn nhìn thấy tôi." Giai Tình nói xong thở dài, rồi để hai bà dì vào phòng giúp mình thu dọn.
"Tôi tin rằng thời gian có thể thay đổi tất cả." Thấy Giai Tình bối rối, Ngô Vân an ủi nói.
"Có lẽ vậy!" Giai Tình nói xong cũng giúp hai bà dì thu dọn quần áo của mình.
Thu dọn tất cả xong, Giai Tình nói: "Anh ấy còn ở phòng khách không?"
"Không có." Ngô Vân trả lời.
"Diệp tiểu thư đâu?" Giai Tình lại hỏi.
"Diệp tiểu thư và Sở thiếu đều ở thư phòng. Giai Tình muốn gặp Sở thiếu sao?" Ngô Vân hỏi.
Giai Tình lắc lắc đầu, "Không được, anh ấy không muốn thấy tôi. Tôi chỉmuốn gặp Diệp tiểu thư." Giai Tình do dự một chút nói: "Vân ca ca có thể giúp tôi không?" trước đây cô luôn thích đi theo Tô Phi và Ngô Vân chơi đùa, luôn gọi Vân ca ca, Phi ca ca vô cùng thân thiết.
"Được, có thể." Ngô Vân nói xong liền đi về phía thư phòng.
Thư phòng, Diệp Thanh Linh xem văn kiện, còn Thượng Quan Sở vẫn luônngồi nhìn cô. Đối với sở thích nhìn cô của Thượng Quan Sở, Diệp ThanhLinh đã tập mãi thành quen, cũng không vì ánh mắt của hắn mà có chút ảnh hưởng nào.
Ngô Vân đi vào thư phòng, Thượng Quan Sở không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Ngô Vân.
"Sở thiếu, Giai Tình muốn gặp Diệp tiểu thư." Nhìn sắc mặt của Thượng Quan Sở, Ngô Vân hỏi.
Không đợi Thượng Quan Sở mở miệng, Diệp Thanh Linh đã buông văn kiện trong tay, đứng dậy, "Đi thôi."
"Thanh Linh muốn đi gặp cô ta?" Thượng Quan Sở khẽ cau mày, sắc mặt tỏ vẻ không đồng ý.
Diệp Thanh Linh gật đầu, hỏi một câu không liên quan, "Anh thấy có thể hận được trong bao lâu?"
Thượng Quan Sở suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Anh đi cùng em."
Diệp Thanh Linh để Ngô Vân ra khỏi thư phòng, lại nói: "Em đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không phải 80 tuổi, anh sẽ không yên tâm." Hắn biết ý Thanh Linh nói là cô không phải trẻ con, không cần hắn phải đi theo nhưng hắn lo là vì cô đi cùng Giai Tình, dù sao hắn vẫn cảm thấy Giai Tình thay đổi quánhanh.
Diệp Thanh Linh không nói lời nào, mặc hắn đi theo. Ngày hắn vào Diệpgia, hắn vốn không có nói đi theo cô, nếu như cô đồng ý, chỉ sợ cô đi WC hắn cũng muốn đi theo luôn.
Giai Tình cũng không nhiều đồ lắm, chỉ có một túi hành lý nhỏ. Cô đứng ở phòng kháck, lẳng lặng nhìn cầu thang. Thấy phía sau Ngô Vân là DiệpThanh Linh và Thượng Quan Sở, cô bất giác giác nở nụ cười.
Thượng Quan Sở ngồi xuống, ánh mắt vẫn không dời khỏi Diệp Thanh Linh,đối với Giai Tình một cái liếc mắt hắn cũng không muốn, lại càng khôngmuốn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu kia, bộ dáng mong muốn hắn tha thứ.
"Chuyện gì?" Diệp Thanh Linh cũng không nói những lời vô nghĩa, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Giai Tình nhìn theo Thượng Quan Sở, khi Diệp Thanh Linh cất lờimới thu hồi lại, hướng mắt nhìn Diệp Thanh Linh hỏi: "Cô yêu anh tôikhông?"
"Không yêu." Diệp Thanh Linh ăn ngay nói thật, hiện tại cô nhiều nhấtchỉ có thể nói là có thích một chút, không chán ghét chứ chưa tới độyêu.
Thượng Quan Sở cảm thấy rối rắm, sau đó lại tiếp tục triển khai ánh mắt, thâm tình nhìn Diệp Thanh Linh.
"Đã không yêu, vì sao lại không cho anh ấy về núi Minh Nguyệt sơn?" Giai Tình tiếp tục nói.
"Chân là của hắn, tôi không có trói." Nếu như Giai Tình bảo cô đến đây là vì chuyện này, cô không nghĩ sẽ tiếp tục nói chuyện.
Thấy sắc mặt Diệp Thanh Linh có chút lạnh, Thượng Quan Sở lạnh lùng nói: "Ngô Vân, đưa Giai Tình đi minh nguyệt sơn, lập tức."
"Dạ" Ngô Vân cũng có chút thất vọng, thì ra Giai Tình vẫn chưa thể buông được tình cảm đối với Sở thiếu.
Giai Tình nhìn mặt Thượng Quan Sở, nói: "Ca ca, anh cũng nghe rồi, cô ta không yêu anh, cùng về núi Minh Nguyệt đi!"
"Ngô Vân, lập tức đưa Giai Tình rời đi." Hắn một giây cũng không muốn ở cùng cô em gái cùng cha khác mẹ này.
"Dạ." Ngô Vân đáp lời, chưa đến một phút, Giai Tình đã ra khỏi Diệp gia.
Diệp Thanh Linh trở lại thư phòng, Thượng Quan Sở đi theo, đến thưphòng, Thượng Quan Sở nói: "Anh biết cô ta tìm em là vì chuyện này."
"Nợ tình của anh cũng không ít, có nên giải quyết chút không?” Diệp Thanh Linh hỏi.
"Anh có nợ tình sao?" Thử hỏi, hắn có khi nào cùng cô gái khác quan hệ thân cận hoặc ái muội quá chưa.
"Giai Tình và Dịch Hiểu Huyên." Diệp Thanh Linh nói xong lại cúi đầu xửlý văn kiện. Mấy ngày nay Đình Đình không đi công ty, văn kiện đều đưavề nhà, bây giờ cô mới biết được Đình Đình đã vì Diệp thị mà trả giá rất nhiều.
"Giai Tình là em gái anh, mà Dịch Hiểu Huyên si ngốc không nói, hơn nữacô ta vẫn còn là người yêu của Khương Thừa, làm sao có thể có quan hệvới anh?" Thượng Quan Sở cảm giác, Thanh Linh có phải đã suy nghĩ quánhiều hay không.
"Anh xử lý công việc rất tốt nhưng đối với con gái anh thật thiếu hiểubiết." Diệp Thanh Linh cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy Giai Tình và Dịch Hiểu Huyên không đơn giản như vậy.
"Như vậy... Ý Thanh Linh thì muốn xử lý như thế nào?" Thượng Quan Sở khiêm tốn xin chỉ bảo.
"Không biết." Đối với chuyện không phát sinh, cô sẽ không bình luận thêm.
Bữa trưa, Trương Đình Đình nói: "Thanh Linh, buổi chiều tớ muốn đến công ty một chút." Chỉ vài ngày không đến công ty, cô đã thấy thật sự lolắng cho công ty.
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Có thể đi không?" Ngày đó Đình Đình suýt chút nữa là bị bắt cóc làm cô đến giờ vẫn còn sợ hãi.
"Bảo Tô Phi phái người đi theo, sẽ không có vấn đề gì." Thượng Quan Sởcũng biết sẽ không sao bởi vì sợ gặp chuyện bất ngờ thì sẽ không rangoài.
"Đình Đình, buổi chiều chúng ta đến công ty." Vài ngày nay cô thấy gầnđây công ty có một dự án cần phải mở rộng, cảm thấy có chút vấn đề cầnnên cô phải tự mình đi giải quyết một chuyến.
"Được." Thấy Thanh Linh có thể cùng cô đến công ty, Trương Đình Đình vô cùng vui vẻ.
"Tôi cũng đi." Thượng Quan Sở nói.
"Được!" Không cho hắn đi cũng không được, đã như vậy, cứ cho hắn theo.