Khi Nghiêm lão gia rời khỏi, Thượng Quan Sở để cho bác sĩ Bạch lấy DNA củaGiai Tình để giám định, sau khi Bác sĩ Bạch lấy DNA xong, nói phải bangày sau mới có kết quả. Thượng Quan Sở cùng Giai Tình tất nhiên khôngnhận ra Diệp Thanh Linh đã đoán được kết quả, sau khi bác sĩ Bạch lấyDNA xong lại lần nữa dặn bác sĩ Bạch cố gắng đừng để xảy ra sai sót.
Thân là bác sĩ riêng của Thượng Quan Gia, đối với việc này bác sĩ Bạch cũng vô cùng thận trọng.
Sau khi bác sĩ Bạch rời khỏi, Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn vào mắt Giai Tình, nói giọng lạnh như băng, "Là ai giết Nghiêm Thiếu?"
Giai Tình bất giác run rẩy một chút, ánh mắt trống rỗng như đang nhìnvào hư vô, lắc đầu, miệng lẩm bẩm, "Giả, nhất định là giả."
"Là ai giết Nghiêm Thiếu?" Thượng Quan Sở lại lặp lại, mặt mang theo nụcười vô cùng khủng bố, làm cho người khác nhìn thấy liền có ý định chạyxa.
"Diệp Thanh Linh, cô quá thông minh, cô cho là nói tôi và Thượng Quan Sở là anh em ruột thịt,t hì tôi nói ra hung thủ thực sự giết Nghiêm Thiếucho các người biết sao? Nằm mơ, ha ha. . . . . . Các người nằm mơ đi!"Vẻ mặt Giai Tình tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm Diệp Thanh Linh
"Bị người khác lợi dụng như vậy mà còn thích thú, Giai Tình cô thật sựrất đặc biệt." Diệp Thanh Linh cười như không cười quay lại nhìn vào mắt Giai Tình, cố ý đem nụ cười gần như phát điên của Giai Tình nói thànhsự thích thú.
Giai Tình vẫn là một thân quần áo màu trắng, thoạt nhìn như xinh đẹpthoát tục, nhưng nét mặt lại có vẻ vô cùng hung ác. Cô ta điên cuồng đẩy ngã mọi thứ trong phòng khách xuống đất, "Tôi sẽ không nói, tôi sẽkhông tin các người, sẽ không tin, giả , giả."
"Ngô Vân, trông coi Giai Tình, không được để cô ta ra khỏi cửa phòng nửa bước." Thượng Quan Sở thản nhiên nói rồi nắm tay Diệp Thanh Linh rờiđi.
Tô Phi cũng tiếp tục điều tra hung thủ đã giết Nghiêm Thiếu, còn Mễ LamNhi cùng Tiền Nguyên đi theo Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh vào phòng đọc sách.
"Diệp tiểu thư, cô có phải đã nghĩ sai rồi không? Giai Tình sao có thểlà em ruột của Sở thiếu chứ?" vào trong phòng đọc sách, Mễ Lam Nhi nghihoặc hỏi.
Diệp Thanh Linh ngồi vào bàn máy tính, thuận tay mở máy tính ra, thảnnhiên nói: "Có phải hay không, ba ngày sau sẽ có kết quả." Sau đó nhìnvề phía Thượng Quan Sở nói: "Nếu Giai Tình thật sự là em cùng cha khácmẹ với anh, thì anh muốn xử lý thế nào?"
Thượng Quan Sở phiền não lấy tay tùy tiện gãi đầu, trong lòng bực tứckhó chiu, đang định ngồi xuống một cái ghế , "A!" lưng vừa tựa vào ghếngồi, mặt Thượng Quan Sở liền nhăn nhó, đau đớn kêu to một tiếng.
Diệp Thanh Linh, Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên ba người cùng lúc nhìn về phía Thượng Quan Sở, tất cả đồng thanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Thượng Quan Sở ngay lập tức đứng lên rời khỏi ghế, chỉ vào lưng nói: "Đau lưng."
"À, thì ra là có người quên trên lưng còn có vết thương?" Diệp Thanh Linh không nhịn được trêu ghẹo nói.
"Sở Thiếu, có cần gọi bác sĩ đến không?" Mễ Lam Nhi quan tâm hỏi.
"Hắn cần gọi bác sĩ thì có liên quan đến em không? Xen vào việc củangười khác làm gì." Tiền Nguyên không khỏi hờn giận nhìn Mễ Lam Nhi, sao chưa bao giờ thấy em quan tâm anh như vậy?
"Không cần gọi bác sĩ." Thượng Quan Sở cười tà ý nói: "Thanh Linh, em có ngửi được một mùi cỗ vị chua rất nồng ở đây không?"
"Có." Diệp Thanh Linh cười gật đầu phối hợp.
Tiền Nguyên thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh giễu cợt hắn, khuônmặt lạnh lùng lãnh khốc ngay lập tức hồng đến tận mang tai, còn cố chấpgiả bộ bình tĩnh nói: "Nói hươu nói vượn."
Mễ Lam Nhi nhìn Tiền Nguyên vậy mà lại đỏ mặt, ngạc nhiên như nhìn thấyUFO, cười nói: "Tiền thiếu gia cũng biết đỏ mặt, hiếm thấy, hiếm thấyđây."
"A, không biết sao hôm nay nóng quá?" Tiền Nguyên chột dạ thuận tay cầm lấy một quyển sách dồn sức quạt.
“Vậy, có cần mở máy điều hòa hay không?" Diệp Thanh Linh nhìn máy tính, thản nhiên hỏi.
"Không cần." Mễ Lam Nhi và Thượng Quan Sở cùng lcustrả lời.
Thấy Mễ Lam Nhi cùng Thượng Quan Sở dường như rất ăn ý, Tiền Nguyên lạitức giận nhìn thoáng qua Mễ Lam Nhi, rồi hừ lạnh một tiếng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Dấm chua dường như có vẻ rất tốt, Thanh Linh, sao em lại không ăn?"Thượng Quan Sở đột nhiên có suy nghĩ rất muốn xem bộ dáng ghen tuông của Diệp Thanh Linh vì hắn.
"Anh cảm thấy ăn ngon lắm sao?" Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở đang cười đến khuynh quốc khuynh thành, vẻmặt thành khẩn như đang mong được chỉ giáo.
"Đương nhiên. Em không thấy khi có người ghen, Mễ Lam Nhi rất vui vẻsao? Khi nào thì Thanh Linh cũng cho anh vui vẻ một chút đây!" ThượngQuan Sở nghiêm túc nói.
"Được! Dấm chua ăn ngon lắm." Diệp Thanh Linh đứng lên đi đến bên ngườiTiền Nguyên, đưa tay tới trước mặt Tiền Nguyên nói: "Tiền thiếu gia,chúng ta đi dạo phố thôi!"
Tiền Nguyên ngây ngốc sửng sốt hai giây, nhìn thấy bàn tay trắng noãnnhỏ bé của Diệp Thanh Linh, cười nói: "Được thôi!" Nói xong cũng đưa tay ra.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Khi Tiền Nguyên và Diệp Thanh Linh chỉcòn kém 0. 01 giây thì cầm tay nhau, Thượng Quan Sở vừa đúng lúc cầm lấy tay Diệp Thanh Linh, giọng điệu ai oán, tuyên thệ chủ quyền đầy vị dấmchua: "Thanh Linh là của tôi."
Diệp Thanh Linh buồn cười nhìn thấy mặt Thượng Quan Sở đầy mùi dấm chua, hỏi: "Hương vị như thế nào?"
Thượng Quan Sở bị hỏi bất ngờ nhất thời không có phản ứng, giật mình,mới bừng tỉnh ngộ trả lời: "Rất chua, bất quá hương vị cũng không tồiđâu!" Sau đó lại cười xảo trá nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của DiệpThanh Linh, nói: " Ăn ngon như vậy, Thanh Linh có muốn thử một lần haykhông?"
"Món ăn ngon như vậy vẫn là nên để cho anh ăn thì tốt hơn." Diệp ThanhLinh vốn định rút tay cô ra khỏi tay Thượng Quan Sở , không ngờ hắn nắmrất chặt, nhăn mày, đành mặc hắn nắm, mặt nhất thời lại bình thản nóinói: "Muốn đi dạo phố không?"
"Ách. . . . . ." Thượng Quan Sở bị hỏi bất ngờ, lúc sau mới phản ứnglại, khuôn mặt đầy tà ý đổi thành khuôn mặt tươi cười nhanh như khi lậtmột trang sách, "Em muốn đi sao?"
"Ừm!" Diệp Thanh Linh gật đầu, cô đã lâu chưa đi nhà sách .
“Anh đi cùng em." Hiện tại đối với hắn không có chuyện gì có thể quantrọng hơn việc chăm sóc lão bà tương lai. Sau khi nói xong năm tay DiệpThanh Linh ra khỏi Diệp gia.
Diệp Thanh Linh vừa vào đến nhà sách, một người đàn ông trẻ có khuôn mặt sáng sủa nhiệt tình đi lên chào hỏi, "Thanh Linh, gần đây bận rộn việcgì thế? Đã lâu không thấy tới nhà sách ?"
"Nhạc Nhạc, gần đây có khỏe không?" Diệp Thanh Linh cười hỏi.
"Không khỏe, Thanh Linh không đến, tôi buồn chán đến chết đi được." Diệp Thanh Linh bị chàng trai tên là Nhạc Nhạc tùy tiện khoác tay lên vai,nhìn quan hệ có vẻ rất tốt.
"Bát!" Thượng Quan Sở đưa tay đánh thật mạnh vào cái tay không an phậnkhoát lên trên vai Diệp Thanh Linh kia, sắc mặt u ám, giọng điệu cũngkhác hẳn bình thường:"Anh là ai? Thanh Linh là của tôi." Nói xong liềnkéo Diệp Thanh Linh lại bên người hắn.
“Ôi chao! Anh là ai thế?" Nói xong liền vươn tay kéo Diệp Thanh Linh rakhỏi tay Thượng Quan Sở đến phía sau hắn che chở, cong tay lên, chỉ vàoThượng Quan Sở nói: "Thanh Linh từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, anh dựa vàocái gì nói cô ấy là của anh?"
"Ha ha, phải không? Từ lúc cô ấy còn chưa mặc gì đã ở cùng tôi, vậy anhnói xem dựa vào cái gì?" Thượng Quan Sở không cam lòng đứng sau nói.
Sau khi nghe xong, Diệp Thanh Linh đen thui cả mặt, hai người đàn ông này, quả thật là nói không sợ tức chết người mà!