Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 5




Kha Trạch Liệt lăn qua lăn lại trên đất, nhất thời cảm thấy toàn thân phát đau, cái người phụ nữ ngu ngốc này, mẹ kiếp, thằng nào sẽ lấy một cô gái không được nuôi dạy này, còn nguyền rủa con cái người ta sinh ra không có lỗ đít đây! !

"Tôi thế nào, thích cô có lỗi sao!" Kha Trạch Liệt bên hông khẽ dùng lực, động thân từ mặt đất nhảy lên, thân thể mạnh mẻ nhanh nhẹn, làm Lâm Nhược nghĩ con khỉ này tiến hóa cũng không tệ đâu! Nghĩ cũng biết hắn ta di truyền gen trội từ tổ tiên!

Hừ, đồ lưu manh, Lâm Nhược không nhịn được liếc hắn một cái: "Ông anh, nên vì hành vi lưu manh của mình mà sáng tạo chút đi, cổ nhân còn không dùng đến, lão nhân gia ngài cũng nên vứt bỏ đi, chớ có làm outman!" Lâm Nhược liếc nhìn Kha Trạch Liệt, từng chữ nói ra, đôi mắt xinh đẹp thờ ơ lại có chút khinh thường làm Kha Trạch Liệt nhất thời muốn nổi trận lôi đình.

Thấy cô thân thể cơ hồ đều lộ hết trước mặt hắn, tiểu mạch máu trên mặt đập mạnh không khỏi đỏ lên, vốn khuôn mặt có màu than ngăm, trong nháy mắt đỏ lên so hóa trang còn muốn hơn.

Lâm Nhược cảm nhận ánh mắt nóng rực của hắn, cả người nhất thời mất tự nhiên, theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, nhất thời hóa đá, tại sao cả người cô không một mảnh vải?

"A. . . . . . !"

Từ trong họng Lâm Nhược phát ra tiếng hét xuyên thấu tận trời, tiếng hét làm không ít người đang chìm trong mộng đẹp giật mình thức dậy, nhà trọ không ít người bật đèn, rời giường xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

****

Tia nắng ban mai xuyên thấu qua rèm cửa sổ rọi vào bên trong một phòng trọ, khăn trải giường màu trắng được mặt trời chiếu vào như phát ra ánh vàng rực rỡ, từng tia sáng ấm áp trong căn phòng dần lan rộng. Một chút để ý xung quanh, Lâm Nhược cùng Kha Trạch Liệt cũng lười, cả hai đều đang chìm trong khói thuốc của chiến tranh.

Lâm Nhược mặc trên người chiếc áo sơ mi của Kha Trạch Liệt đứng vào một góc trong phòng, trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trong con ngươi cơ hồ muốn phun lửa. Lúc này Lâm Nhược chỉ hận không gọi rồng phun lửa tới giúp cô cùng Kha Trạch Liệt phân cao thấp.

Đối với đêm hôm qua, làm thế nào bản thân lại rơi vào tay Kha Trạch Liệt một chút ấn tượng cô cũng không có, ảo não gãi gãi da đầu, một chút cũng không muốn đứng đây. Đầu cô chỉ thấy đau nhức vì say rượu, cả người không còn chút cảm giác, thật muốn ngất. Lâm Nhược kiên trì cho rằng thế giới đang chuyển động, mà không phải cô đang chuyển động!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đối diện, cả người thẹn thùng đến mặt đỏ bừng, vẫn còn cố tức giận trừng mình, lại thấy mình nghiêm nghị ăn híp mèo con, Kha Trạch Liệt cảm thấy lúng túng, không thể làm gì khác là chuồn đi tránh cô tập kích, nhanh chóng mặc vào quần cộc.

Lại nói lúc đó Lâm Nhược rất nghi hoặc nhìn Kha Trạch Liệt, không biết hắn đang định làm gì, đem tầm mắt dời xuống, liền phát hiện thấy hắn không mặc quần, nhất thời cô nghe thấy một đàn quạ đen kêu quanh đầu, không chút khách khí nhào tới, một cước đạp vào cái mông đang vểnh lên kia của Kha Trạch Liệt. (_ _!!!)

Vốn là đang định xỏ chân còn lại vô chiếc quần cộc, Kha Trạch Liệt liền như vậy bị một cổ lực mạnh đẩy, lập tức cả thân người hướng về trước, một câu 'tuyệt vời' phát ra từ miệng mèo con làm Kha Trạch Liệt đần ra, cả khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, mày kiếm nhíu lại, như nhìn thấy chó ăn phân giống nhau. Cũng may Kha Trạch Liệt lực mạnh, làm giảm tốc độ ngã xuống, nếu không anh chắc chắn đầu mình sẽ làm bạn với đất ngay. . .

Cái người ngu ngốc này! Kha Trạch Liệt giận đen mặt, cầm chiếc quần trong tay mà chưa kịp mặc xong 'Bá' một cái, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhược, lại thấy cô được như ý cười to, Kha Trạch Liệt liền ngẩn ra nhìn cô,chiếc áo sơ mi không chỉnh tề, nhất thời như nhìn thấy Thiên Nữ Tán Hoa hạ xuống trần, thậm chí khiến Kha Trạch Liệt mất một phần hồn, bất động đứng đó.

Nếu như không phải là đã biết cô gái này bản lãnh, hắn nhất định không biết phụ nữ ghê tởm thế nào, nếu như không phải là quen biết cô gái này, hắn nhất định sẽ không biết hạnh phúc đến tột cùng là thế nào!.

* * *

"Mẹ kiếp!" Kha Trạch Liệt một quyền đấm vào cây cột điện bên cạnh, cô nhân lúc hắn lơ đãng mà mặc lại chiếc áo sơ mi của hắn, hắn định thần lại thì cô đã bỏ chạy xuống lầu nhảy vào một chiếc xe, biến mất hoàn toàn. Khi hắn chạy xuống, chỉ thấy được bên chiếc cửa sổ xe Audi, một đầu nhỏ nhô ra, hướng hắn làm mặt quỷ. . . .

Một khắc ấy, Kha Trạch Liệt hận không được bắt người phụ nữ này trở lại vò nát, người phụ nữ ghê tởm, đừng để tôi gặp lại cô!

"Tiểu, tiểu thư. . . . ." Vị tiểu thư nào đó từ lúc lên xe đến giờ vẫn cười khúc khích, Cố Đại nhịn không được giật giật khóe miệng, nghi ngờ mở miệng. Tiểu thư có phải hay không bị người kia ngược đãi, thần kinh đã có chút vấn đề. (_ _!!!)

Còn đang đắc chí tài nghệ chạy nhanh của mình Lâm Nhược nghe thấy Cố Đại gọi, nhất thời phục hồi tinh thần, "A, hả?". Hiển nhiên vừa lúc nãy cô ở trong trạng thái 'bay cao'.

"Tiểu thư, cô thật không sao chứ?" Cố Đại lái xe, vừa dùng ánh mắt lo lắng quét qua người cô, trong đôi mắt lo lắng ấy là một mảnh dịu dàng như đại dương mênh mông bao chặc cô trong đó.

Lâm Nhược nghe vậy xua tay, thẳng lưng hóp bụng, cao ngạo nhìn Cố Đại có dáng người so mình lớn hơn, giọng nói kiêu ngạo bất tuân: "Này, tôi là ai chứ, người nào dám đụng đến tôi?" Vừa nói vừa lấy tay không vổ ngực mấy cái, trong lòng sóng lớn mãnh liệt lay động, giống như gió đêm trên biển thổi qua, từ từ chấn động cùng làm cho lòng người tâm vượn ý mã. Bên cạnh Cố Đại không chút nào bất vi sở động, bình tĩnh trong đáy mắt không có một tia dao động.

Cố Đại quan sát một chút từ trên xuống dưới Lâm Nhược, ánh mắt đầy nghi ngờ, giật giật khóe miệng nói: " Đêm qua không phải tiểu thư gọi sao. . . . . ." Coi như là gọi muốn giường thì cũng không cần mất hồn như thế đi. Lời này của Cố Đại dám nghĩ nhưng không dám nói ra khỏi miệng, nhưng trái tim lại xông lên cảm giác tự hào, không hổ là lão đại của hắn, gọi một chiếc giường cũng thật phong độ!

"Ha hả, ha hả." Lâm Nhược sửa lại một chút mái tóc xinh đẹp màu hạt dẻ của cô, khóe miệng hé ra một đường cong cứng ngắc, trong con ngươi thoáng qua tia mất tự nhiên. Hành động này của tiểu thư thật không bình thường, làm Cố Đại càng khẳng định suy nghĩ của mình. Trái tim có chút động, đã hiểu rồi.

***

Còn chưa bước vào cửa, Lâm Nhược đã nghe thấy giọng quát tháo của cha cô, thanh âm tức giận nhưng có phần lo lắng, không sợ, cũng không để ý chút nào bước vào biệt thự. Hoàn toàn không để vào mắt tia ám hiệu của Cố Nhị, gương mặt chính nghĩa lẫm nhiên. Việc bất chính, lão tử không làm!

"Ba!" Lâm Nhược cất cao giọng gọi, ngôi biệt thự màu trắng vừa mới còn bận rộn đột nhiên chấn động, động tác trên tay của mọi người dừng lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Nhược, không có người nào là không nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhược chú ý một chút tình hình cha cô.

Nhưng Lâm Nhược làm như không thấy, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt nóng bỏng của bọn người làm, không ngần ngại vẩy tay một cái, lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi môi cong lên, "Ba ~" giọng điệu làm nũng làm thân thể Lâm cha thẳng lên, trên khuôn mặt vẫn như cũ là bộ dạng hung thần áp sát, cái đầu trọc ở trong không khí sáng ngời lấp lánh đến rực rỡ.