Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 46




Vô cùng nhẹ nhàng kéo Lâm Nhược vào trong lòng, hai cánh tay thon dài vươn ra cột chặt Lâm Nhược trong lồng ngực mình, khuôn mặt nhu hòa làm tan chảy những đường cong cương nghị đến cực hạn, giống như là cả đời dịu dàng vô tận, đi yêu thương Lâm Nhược thật tốt. “Nhược Nhược, phải kiên cường chứ! Ít nhất em còn có anh.”

Âm thanh triền miên giống như một làn điệu dân ca tuyệt diệu, chậm dãi truyền vào bên tai Lâm Nhược, quanh quẩn lên xuống nhịp nhàng.

Nghe vậy, trái tim Lâm Nhược đột nhiên rung động. Thật lâu không thể bình ổn phần kích động kia, nhưng trên nét mặt vẫn là bộ dáng kia. Bi thương không cho vui vẻ lưu lại một chút nào.

Lâm Nhược hung hăng hít một hơi mùi hương trên bả vai Kha Trạch Liệt, mùi hương thơm mát của chất xả vải thuận lợi xâm nhập vào hơi thở của Lâm Nhược. Hương thơm thư thái khiến cho tâm tình Lâm Nhược thoạt nhìn không đến nỗi hỏng bét như vậy. Người đàn ông tuyệt vời như thế, trên thế giới này còn xuất bản nữa sao?

Không đưa ra bất kỳ câu trả lời, chính Lâm Nhược cũng không thể xác định, mình liệu có thể giống như trước đây, gần như là hờ hững trải qua từng ngày. Cuộc sống bình thản vô vị như nước, trước kia Lâm Nhược là ‘vô dục vô cầu’, tự nhiên sẽ không biết đến những ngày khổ luyện chèn ép kia, nhưng bây giờ Lâm Nhược dường như nhận được rất nhiều nhìn như tình cảm tới thật không dễ dàng, nhưng kết cục cuối cùng, Lâm Nhược không biết.

Sau khi trải qua sự việc lần này, Lâm Nhược thực sự mệt mỏi, đã rất mệt mỏi. ‘Vô tâm vô phế’, là một lựa chọn không tồi chứ?

( Vô tâm vô phế: không tim không phổi.)

*

“ Lâm Nhược, ăn một chút gì đi.” Đây là ngày thứ tư Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược không ăn không uống. Mỗi lần đều cưỡng ép cô ăn một chút, dù sao cũng phải chăm sóc thân thể thật tốt. Nhưng dường như ý thức của Lâm Nhược đã không còn tỉnh táo, không biết còn lý do gì để sống trên thế giới này, ánh mắt trống rỗng tựa như đứa trẻ bị vứt bỏ, tại chỗ ‘gió táp mưa sa’ chờ mẹ trở về, dắt tay cô về nhà.

Nhưng dù có đợi thế nào cũng không có người đến dắt Lâm Nhược đi, sẽ không bao giờ tới nữa. Mỗi người có một mệnh, mà mệnh của Lâm Nhược đã định trước là sẽ phát triển như vậy.

Đêm hôm đó đưa tang, Lâm Nhược đã mang nhật ký của mẹ thức cả đêm xem hết từ đầu tới cuối, nội dung bên trong làm cho Lâm Nhược rất lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được. Đây là một câu chuyện thế nào, tình tiết phức tạp, quan hệ đan xen khắp nơi, nhất định có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết đặc sắc.

Nhưng mà đây lại là sự thật, trong lòng Lâm Nhược chợt hiểu ra, vốn cho rằng mẹ là người phụ nữ được bảo hộ rất tốt. Nhưng bây giờ mới biết, trong xã hội bẩn thỉu này, căn bản sẽ không có ngọc nữ.

Nhận lấy gánh nặng trên người mẹ gánh lên vai mình, Lâm Nhược chỉ biết mình phải cố gắng. Nhưng mà đối với tương lai phía trước vô cùng mờ mịt, trong đầu rỗng tuếch, chẳng có ý tưởng gì, cô không thích hợp với cuộc sống mưu mô tính toán, cô cũng không thông minh, cô chỉ sống được trong căn nhà nhỏ bé của mình mà ‘kéo dài hơi tàn’, cho dù là sống ‘ký sinh’.

( Kéo dài hơi tàn : sống thoi thóp ; ký sinh: ăn bám, ở nhờ).

Lúc đầu không ăn không uống, sau là không có ý định ăn.

Nếu như tiếp tục sống, sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy mà sống. Cô không phải mẹ mình, không có giỏi điều khiển tình cảm trong lòng như vậy, cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Nhưng lại chẳng ai có thể thay Lâm Nhược gánh chịu tất cả ‘mưa to gió lớn’ này.

Lâm Nhược bắt đầu mờ mịt, vốn nghĩ họ là gia đình của cô thì ra tất cả đều là giả, anh trai của cô cũng không biết từ chỗ nào nhô ra, ba của anh ta cũng không phải người thân gì của cô, vậy người thân của nàng ở đâu? Cũng đang cố gắng cướp đi tài sản của mẹ. Lâm Nhược cũng không giao di chúc trong tay ra, bởi vì cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác tất cả những chuyện này.

Đôi môi bởi vì Lâm Nhược nhiều ngày không chịu uống nước mà trở nên khô nứt, đôi môi hồng phấn hơi trắng bệch . Miệng thật khô, nhưng Lâm Nhược cũng không muốn đứng dậy lấy cho mình ly nước uống. Bụng thật đói, đói tới mức ngực dán vào lưng cũng không muốn mở miệng gọi nhân viên phục vụ tới. Nhớ tới Kha Trạch Liệt vì có chuyện mà không chú ý mình ăn cơm, sau đó liền lén đem đĩa thức ăn đổ vào thùng rác. Nghe Kha Trạch Liệt khích lệ, thế nhưng Lâm Nhược lại cảm thấy yên tâm thoải mái. Điên rồi, cái thế giới này cũng điên rồi. Thật là muốn cứ như vậy bình yên mà ngã xuống, bình yên rời khỏi cái thế giới này.

Đầu thật choáng váng, giống như ngồi trên đám mây Đằng Vân bay vọt, thân thể của mình dường như nhẹ bẫng, cảm giác thật thoải mái, chỉ là tầm mắt dần biến thành đen…Một mảng tối tăm. Lâm Nhược bất lực co tròn người lại, trong đầu chỉ thổi qua tên của một người, Kha Trạch Liệt, anh đang ở đâu? Ở đâu, mau tới cứu tôi được không?

Bên tai truyền tới là tiếng của Kha Trạch Liệt sao? Giọng nói nghẹn ngào của anh là đang khóc sao? Trong lòng Lâm Nhược đột nhiên thấy quặn đau khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình vút ve nhào nặn cõi lòng cô thành đủ loại hình dạng, không để cho hô hấp của Lâm Nhược được an ổn. Trên lỗ mũi giống như được cấy vào một ống dẫn, nhưng tại sao vẫn cảm thấy không khí mỏng manh như vậy.

Trong khoang miệng có một cỗ khổ sở nho nhỏ dâng lên, khiến cho Lâm Nhược nằm cũng không an lòng.

“ Lâm Nhược, em phải khỏe lại, có biết không, anh mỗi ngày đều chờ em tỉnh lại.”

“ Là lỗi của anh, không trông nom em ăn cơm cho tốt, đều là lỗi của anh, Lâm Nhược em hãy tỉnh lại đi được không, anh vẫn chờ em. Em không đến, anh không già.”

“Lâm Nhược, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, em có thể thức dậy một lát rồi ngủ tiếp được không? Lâm Nhược…”

Âm thanh của Kha Trạch Liệt lại vang lên bên tai Lâm Nhược, giọng của anh nghe có chút khàn khàn, anh rất mệt mỏi sao? Không nên để mình quá mệt mỏi, lại còn khóc chứ? Kha Trạch Liệt, anh biết không, người con gái trước mắt này, căn bản không đáng để anh yêu.

Tại sao ngay cả một giấc ngủ anh cũng làm phiền tôi, tôi chỉ mệt mỏi nên ngủ một giấc mà thôi, cũng sẽ không chết. Kha Trạch Liệt, anh thật là, bây giờ vẫn còn là đứa trẻ sao? Ngây thơ có thể bán mấy đồng một cân?...

Bất kể mấy đồng, tôi đều mua hết, có được không?

Cảm ơn anh có thể thấu hiểu, tôi đã có một ngày đầy mây, mưa, một ngày tuyết dữ dội…

Một tiếng hô thô bạo như ‘sấm dậy đất bằng’ từ bốn phương tám hướng đến tập kích Lâm Nhược. Âm thanh bốc lửa khiến cho Lâm Nhược không nhịn được cười yếu ớt một tiếng, là anh cả sao? Anh luôn nóng nảy như vậy, gặp phải chuyện gì cũng gấp thành bộ dạng thái giám. Anh luôn nhắc nhở chính mình: Nóng nảy là sẽ sinh con gái!

“Lâm Nhược, con tỉnh lại cho cha, nếu không tỉnh, ‘Lão Tử’ sẽ cùng chết với con, cuộc sống sau này còn có ý nghĩa gì nữa đâu!” Là cha Lâm.

“Lâm Nhược, anh hai ở Đức đã khánh thành công ty tốt đẹp, chỉ cần Nhược Nhược tỉnh lại, anh sẽ giao công ty cho Nhược Nhược quản lý, Nhược Nhược nhất định sẽ quản lý thật tốt. Lần này phải giúp anh hai hoàn thành , cho nên Nhược Nhược nhất định phải tỉnh lại.”