Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 3




Kha Trạch Liệt ôm lấy Lâm Nhược, trong khi Lâm Nhược đã bất tỉnh mà nói nhỏ vào tai cô: "Nhược Nhược, chúng ta về nhà."

Hai người vệ sĩ nhìn nhau, hoàn toàn không thấy thần sắc của nhau sau đôi kính đen. Cả hai đều quay đi, loi chiếc di động ra nhắn cho lão đại một cái tin. Chỉ chốc lát, dòng chữ 'gửi đi thành công' xuất hiện trên màn ảnh di động.

Xoay người lại nhìn, lại không thấy bóng dáng tiểu thư đâu. Thân thể cao lớn bây giờ phát huy, ở trong dòng người hỗn tạp của quán rượu tìm kiếm, liền nhìn thấy bóng dáng Kha Trạch Liệt sắp biến mất sau cánh cửa, liền đuổi theo.

Kha Trạch Liệt bế công chúa Lâm Nhược trong lòng đang ngủ say vì rượu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhạt nhẻo, một cổ tà khí từ trong người của hắn tản mát ra ngoài, làm cho Lâm Nhược đang ngủ trong lòng hắn bất an giật khẻ thân mình. Muốn cử động thân thể, tựa như phát hiện không dể dàng, vị vậy giống như bạch tuộc ôm chặt lấy cái cọc là Kha Trạch Liệt một mực không buông, cực kì giống áp trại phu nhân.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người Lâm Nhược, khuôn mặt Kha Trạch Liệt đen như đít nồi. Cô gái ngu xuẩn này,mang cô về nhà như vậy mặt mũi tôi mất hết! Đột nhiên, ngực như có hai khối thịt mềm mềm đụng vào, Kha Trạch Liệt chấn động, như thể có một làn gió xuân thổi nhẹ lên người anh vuốt ve. Cự long hắn tự hồ như muốn thức tỉnh!"

Quả nhiên phụ nữ ngực lớn luôn não teo, dáng đi của anh hơi mất tự nhiên, cố gắng không nhìn tới cô gái Moe đang ôm trong ngực này, nhưng ánh mắt anh vẫn thi thoảng nhìn lướt qua cô. Chỉ thấy Lâm Nhược hơi bỉu môi. Hai cánh môi như hai cánh hoa chớm nở đọng cả giọt sương, mềm mại mất hồn. Cũng không biết cô ta mơ mộng xuân hay sao mà cứ chu chu cái mỏ muốn anh hắn hôn cô à? Hừ.

Kha Trạch Liệt chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Nhược, chỉ cần cô mở miệng, tôi liền đáp ứng cô!

Lâm Nhược đang say rượu ngủ bất tỉnh không biết suy nghĩ của Kha Trạch Liệt, mơ mơ màng màng cảm thấy cái giường hôm nay sao cứng quá, cô càng chu mỏ, hôm nào kêu cha đổi chiếc giường khác mới dể ngủ!

Một chiếc xe quân dụng Hummer xuất hiện trước mặt anh, Kha Trạch Liệt không nghĩ ngợi tiếp mở cửa xe ngồi vào, vừa định đóng cửa xe, một người vệ sĩ lập tức ngăn hành động anh lại.

Kha Trạch Liệt ngẩng đầu nhìn hắn ta, mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén muốn chất vấn tên vệ sĩ, muốn chết sao?

"Để tiểu thư xuống!", giọng điều vệ sĩ không mang thay đổi, cũng không có một tia sợ hãi, trong lòng Kha Trạch Liệt đối với bọn họ tăng lên một phần hảo cảm.

Làm như không có gì quan trọng Kha Trạch Liệt đưa chiếc di động cho bọn họ, tên vệ sĩ sửng sốt, thấy di động vang lên một giọng nói uy nghiêm, có chút nghi ngờ đưa hai tay nhận di động rồi áp lên tai. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm lạnh lùng của lão đại.

"Để cho nó mang tiểu thư đi!", giọng nói khí phách vang lên bên tai người áo đen, trái tim hắn như lệch nhịp, lão đại điên rồi sao, đừng giống như mấy lần trước tiểu thư có xãy ra chuyện gì, lại đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu bọn hắn, còn không cho người ta một đường sống. . . . .

Đem cửa xe đóng lại, rồi đưa mắt dõi theo chiếc xe Hummer biến mất trước mặt, thân thể cao ngất có chút bất động. Cho đến khi người phía sau dùng lực đem hắn đang xuất thần đánh đến thực tại, quay đài lại nhìn Cố Nhị với khuôn mặt mãi mãi xấu xí kia. Rất không muốn nhưng vẫn mở miệng: "Làm gì?"

Dùng ánh mắt nhìn thấy người bệnh thần kinh liếc hắn, dù cách một lớp kính đen, Cố Đại vẫn nhìn thấy tia ghét bỏ: "Làm gì? ? Tan việc về nhà!"

"Trở về em gái mày! Tao muốn đi theo sau tiểu thư, vạn nhất xãy ra chuyện gì thì sao!" Cố Đại không chút nghĩ ngợi nói, giọng điệu chân thật đáng tin làm Cố Nhị hơi ngỡ ngàng.

"Mẹ kiếp, chuyện liên quan đến tiểu thư mày đều đặc biệt nhiệt tình, mày không phải là. . . . . "

"Tao ngoài lo lắng an toàn của tiểu thư còn chuyện gì?". Khi lời nói rơi vào tai Cố Nhị, bóng ảnh Cố Đại đã sớm biến mất, lưu lại câu nói làm Cố Nhị hết sức đả kích.

Cố Nhị gãi gãi đầu như biết lỗi: "Cúng đúng nha".

Cố Đại ngồi vào xe Audi, tra di động địa điểm tiểu thư, nhanh chóng tìm thấy tiểu thư, không chút do dự đạp chân ga đuổi theo, xe Audi như mũi tên rời khỏi cung xông ra ngoài, trên đường chỉ cảm thấy gió mãnh liệt quất vào mặt.

Bên trong xe tràn ngập mùi thơm nước quyến rũ, tựa hồ như quân nhân rất mê thích mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa đẳng cấp trộn lẫn, một hương thành thục nhưng không thiếu sức quyến rũ của đàn ông làm hơi thở Lâm Nhược như phiêu đãng. Đây là mùi gì ấy nhỉ? Mình đến Thiên đường rồi à? (thiên đường đàn ông)

"Lão đại, này. . . . . .". Hoàng Thần bên trong xe Hummer tranh thủ trên đường không ai, lén lén quay lại nhìn lão đại nhà mình, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi ngờ, cô gái này đâu ra, lúc nãy còn chưa thấy đâu. Trên trời rơi xuống một cô em họ Lâm?

Kha Trạch Liệt vẫn nhìn chằm chằm cô gái trong ngực đang bình yên ngủ, vẫn không ngẩng đầu nói: "Nhìn cái gì, trên đầu tôi không có gàu! Lo việc lái xe của cậu đi!". Khéo léo chuyển đề tài, làm Hoàng Thần kinh ngạc rồi ủy khuất quay đầu lại, cô gái này chẳng lẽ cùng lão đại có JQ? Hắn dể dàng gì bỏ qua, một Thượng tá tốt, chính là làm tài xế cho Trung tá!

Không tự chủ lấy tay vuốt má Lâm Nhược, cảm giác mềm mại khiến anh yêu thích không buông tay. Khuôn mặt Lâm Nhược đã đỏ ửng giống như là được trang điểm lộ ra vẽ quyến rũ động lòng người, Lâm Nhược, nếu người cô gặp không phải tôi, là một tên háo sắc, cô. . . phải làm sao bây giờ nhỉ?

Hoàng Thần nhìn qua gương chiếu hậu thấy lão đại ăn đậu hủ con gái nhà người ta, trong lòng liền khinh bỉ nói: Hừ, giờ ta mới biết cậu là tên háo sắc đấy, hoặc là không hạ thủ, đã ra tay là hàng cực phẩm. Choáng nha, tôi đạp! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chỉ là trong lòng mà thôi, ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn hai người đang ngồi phía sau, trong mắt đều là tò mò.

"Cậu là con bê thúi à, nhìn cái gì? Phụ nữ của tôi, muốn nhìn phải thu phí đấy!" Kha Trạch Liệt cảm nhận được tầm mắt của Hoàng Thần, tức giận nói, con ngươi thâm thúy có một tia hung tàn.

Hoàng Thần qua gương nhìn thẳng vào mắt Kha Trạch Liệt, trong con ngươi hắn bắn ra một ngọn lửa, sợ hết hồn lập tức đem đầu rụt trở về chuyên tâm lái xe. Phụ nữ trước mặt cũng không biết thu liễm tính tình, cẩn thận tôi tố cáo đấy! Ủy khuất lẩm bẩm: "Thu lệ phí thì thi thu đi, ông đây có tiền!".

"Phụ nữ của ông đây là VIP đấy, người bình thường không được nhìn!".

"Hừ, tôi là bạn cậu đấy!".

". . . . . .. . . ."

Kha Trạch Liệt không bao giờ quan tâm cái tên phía trước lớn lên có khuôn mặt hại đời, mỗi ngày bên người đều có mỹ nữ này, còn cùng anh giành cô gái khủng bố, không đúng, trừ anh ra, anh không tin ai có thể khống chế cái người liệt nữ này!

"Lái xe, tăng tốc, về nhà!" Kha Trạch Liệt lạnh lùng ra lệnh, trong con ngươi hoàn toàn không có một tia do dự.