Tại bệnh viện tư nhân thành phố Lạc Thành, Lăng Bạch Ngôn vẫn bình thản đi ra khỏi phòng khám, trợ lý Trầm Lăng thấy anh ra liền đưa áo khoác cho anh.
Lăng Bạch Ngôn đón lấy áo khoác rồi mặc vào sau đó nhìn cậu ta nhàn nhạt cất tiếng hỏi :
_ Trầm Lăng, vẫn còn mấy hạng mục nữa ?
_ Chỉ còn mười lăm mục hạng kiểm tra gan thôi thưa Chủ tịch
Nghe vậy, anh chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi thấy thế trợ lý Trầm Lăng cũng nhanh đi theo.
_ Đưa tôi về trước, việc còn lại giao cho cậu giải quyết
_ Vâng thưa Chủ tịch !
Trợ lý Trầm Lăng nhanh chóng tuân mệnh rồi đi đến mở cửa xe cho anh đi vào, chiếc siêu xe nhanh chóng chạy thẳng đến dinh thự Thống Châu.
Trôi qua hai ngày sau trợ lý Trầm Lăng nhận được kết quả kiểm tra từ bệnh viện, cậu không chừng chừ mà gửi cho Lăng Bạch Ngôn.
Ting.
Lăng Bạch Ngôn đang nằm ôm Tiêu Lạc vào lòng thì thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại, anh khẽ cúi xuống nhìn Tiêu Lạc thì thấy cô vẫn đang ngủ ngon lành thì mở yên tâm.
Nhẹ nhàng vươn tay vớ lấy điện thoại lên xem, thì ra là tin nhắn từ trợ lý Trầm Lăng. Nhưng sau khi đọc kỹ nội dung xong bỗng dưng Lăng Bạch Ngôn nở nụ cười nhạt.
Số lượng tế bào trắng bất thường nhưng kết quả lại là bệnh máu trắng.
Lăng Bạch Ngôn xém nữa là làm rơi điện thoại, cơ thể anh bỗng dưng trở nên cứng ngắc vẫn không tin được vào sự thật rằng anh đang mắc bệnh máu trắng.
Làm sao có thể chứ ? Lăng Bạch Ngôn trong lòng xôn xao lần nữa cúi xuống nhìn Tiêu Lạc, bất giác anh khẽ siết chặt lấy cô hơn.
_ Lạc Lạc, chúng ta sẽ không rời xa nhau đâu đúng không ?
Anh đưa ánh mắt nhìn cô đầy chật vật sau đó khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, Quả thật anh không muốn phải rời xa cô.
Sáng sớm thức dậy Lăng Bạch Ngôn đã nhanh chóng nhảy phốc xuống giường rồi phi thẳng vào trong phòng tắm.
Anh tuyệt đối không để Tiêu Lạc nhìn thấy, nếu không cô sẽ lo lắng đến chết mất. Tiêu Lạc chậm rãi mở mắt ra ngay lập tức không thấy anh đâu nên cô cũng ngồi bật dậy, lúc này cô mới nghe thấy tiếng nước chảy thì biết chắc anh đang ở trong đó.
Tiêu Lạc khẽ xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, cô không hề lên tiếng mà mở cửa đi vào.
_ Bạch Ngôn !
Khi giọng gọi của cô, Lăng Bạch Ngôn thoáng chốc giật thót người vội vàng lau chùi đi vệt máu. Thấy anh có chút bất thường thì liền khó hiểu cô chậm rãi đi đến vòng tay ôm lấy eo anh.
_ Anh làm sao vậy ? khi thấy em đến lại giật mình, bộ anh đang làm chuyện xấu gì à
Khoé môi Lăng Bạch Ngôn khẽ nhếch lên, giọng nói trầm ấm vang lên :
_ Em nghĩ oan cho chồng em rồi, anh không hề làm chuyện xấu chỉ là em gọi anh có chút bất ngờ nên mới giật mình đấy thôi
_ Xì, anh chỉ giỏi biết ngụy biện thôi
_ Được rồi chúng ta mau đánh răng rửa mặt rồi xuống dùng bữa sáng cùng các con
Tiêu Lạc khẽ buông người anh ra rồi gật đầu, sau đó cô đi đến đứng xoay lưng với anh rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.
...
Trợ lý Trầm Lăng khẽ đẩy cửa bước vào, cậu nhanh chóng bước đến trước mặt cung kính lên tiếng.
_ Chủ tịch, đã đến giờ phải đi họp cổ đông rồi ạ
_ Được rồi
Lăng Bạch Ngôn gắp máy tính lại đứng dậy chỉnh sang lại áo rồi mới rời khỏi phòng làm việc. Lưu Uyển Tiệp đang chán nản phải làm công việc này, vốn dĩ cô ta đến đây không phải làm việc mà đơn giản chỉ muốn gần gũi với Lăng Bạch Ngôn.
Mà Lăng Bạch Ngôn cũng không buồn mà bận tâm đến bởi vì công ty NL này của anh không có cô ta một ngày cũng có thể đi lên được.
Đang chán chường thì cô ta bất chợt nghe cuộc đối thoại của trưởng phòng Lý và một anh nhân viên khác.
_ Này Trương Tấn, cậu hãy đem bản hạng mục này đến phòng làm việc của Chủ tịch, sau khi ngài ấy họp xong thì sẽ xem
_ Ạ dạ thưa trưởng phòng Lý
Anh nhân viên gật đầu đồng ý, anh ta toan định nhận lấy tệp tài liệu trên tay trưởng phòng Lý thì bất thình lình bị người khác giựt trước.
Lưu Uyển Tiệp nở nụ cười xán lạn với trưởng phòng Lý rồi điềm tĩnh nói :
_ Trưởng phòng Lý hay cứ để tôi thay Trương Tấn đem lên phòng Chủ tịch được không ?
Trưởng phòng Lý thoáng chốc kinh ngạc lẫn nghi hoặc, cô ta hôm nay ăn trúng cái gì mà lại nhiệt tình đến vậy, nhưng dù sao cô ta đã muốn giúp thì nên chiều cô ta vậy.
Lưu Uyển Tiệp vui sướng cầm tệp tài liệu đi thẳng vào phòng làm việc của Lăng Bạch Ngôn, không thấy anh ô bên trong nên cô ta có chút hụt hẫng.
Nhưng bất chợt ánh mắt sâu hút của cô ta chạm phải cánh cửa phòng nghỉ riêng của Lăng Bạch Ngôn, cô ta nhất thời đứng bất động để suy nghĩ đến điều gì đó.
Một lúc sau trên khóe môi của cô ta nhếch lên đầy mưu mô, Lưu Uyển Tiệp nhấc chân chậm rãi bước vào phòng nghỉ của anh.
Cạch.
Đập vào mắt cô ta là một căn phòng đầy sạch sẽ vừa gọn gàng, mùi hương thơm lại rất tự nhiên giống như mùi trên người anh vậy.
Ánh mắt tinh ý của cô ta nhìn vào chiếc giường trắng tinh kia.
Phịch.
Bất ngờ Lưu Uyển Tiệp ngã nhào xuống giường, trong đầu cô ta nhanh chóng hiện lên sự tưởng tượng cảnh cô ta và Lăng Bạch Ngôn cùng nhau lăn lộn trên giường.