Cô Vợ Nhỏ Đáng Thương Của Lăng Tổng Băng Lãnh

Chương 56: Chương 56




Ly trà trên tay Tiêu Lạc bỗng chốc rớt xuống, toàn thân cô bắt đầu run rẩy nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy đi lại chỗ quản gia Ân.

_ Bạch...Bạch Ngôn, anh ấy làm sao rồi ?

Quản gia Ân không dám nhìn thẳng vào mắt cô chỉ biết cúi rạp đầu xuống đầy thống khổ.

_ Thiếu gia...chỉ sợ dữ nhiều lành ít

Nghe chính miệng ông ấy nói thế mà đầu óc Tiêu Lạc đột nhiên ù ù không nghe thấy gì nữa, chung quanh cô bắt đầu tối hù.

Bụp.

Toàn thân Tiêu Lạc bất ngờ ngã nhào xuống đất quản gia Ân hốt hoảng vội đi đến chỗ cô, ông la toáng lên :

_ Thiếu phu nhân, mau gọi xe cứu thương

Tiêu Lạc nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Lăng phu nhân vừa hay tin con trai gặp nạn đã đau khổ đến tột cùng nhưng rồi khi lại nghe tin con dâu ngất xỉu khiến bà càng thêm suy sụp vừa đau đớn hơn.

Um

Đã qua một ngày sau khi ngất Tiêu Lạc cuối cùng cũng mở đôi mắt đang nhắm nghiền dưới bầu trời xanh lạnh lẽo, ánh nắng chói chang chiếu rọi vào chiếc giường mà cô đang nằm khiến cô hơi choáng váng.

Lăng phu nhân và quản gia Ân nhanh chóng vui lòng khi thấy cô đã tỉnh lại, bà Lăng nhất thời hấp tấp hỏi.

_ Tiểu Lạc, con tỉnh rồi ?

Hít một hơi thở thật sâu cảm nhận nhịp đập của con tim lúc này Tiêu Lạc mới cảm nhận được bản thân vẫn đang còn sống, cô đột nhiên hoảng hốt mà ngồi bật dậy.

Cô nhanh chóng túm lấy bàn tay Lăng phu nhân, rồi lên tiếng với giọng điệu nức nghẹn :

_ Con bất tỉnh bao lâu rồi ? mẹ và mọi người đã tìm thấy chồng con chưa ạ ?

Thấy cô trở nên kích động như vậy càng khiến Lăng phu nhân không cầm nổi nước mắt, nhưng trước tiên bà phải trấn an Tiêu Lạc.

_ Bình tĩnh đã Tiểu Lạc, đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm Bạch Ngôn. Ngoan, không có tin tức chính là tin tốt nhất nào con hãy nằm nghỉ đi



_ Không, con không muốn

Nhưng khi nghe bà ấy vậy lại càng khiến Tiêu Lạc thêm kích động, cô khẽ hất tay Lăng phu nhân ra định nhảy phốc xuống giường nhưng bị quản gia Ân giữ lại.

Lúc này nước mắt Tiêu Lạc rơi lã chã, Lăng phu nhân và quản gia Ân nhìn mà đau thốn trong lòng, Tiêu Lạc ôm mặt khóc nức nở :

_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? tại sao mọi chuyện lại như thế này..huhu...

Lăng phu nhân đi lại ôm chầm lấy cô vào lòng vừa đau lòng giải thích :

_ Máy bay tư nhân của Bạch Ngôn bị người khác qua mặt giở trò nên đã rơi xuống biển, đội cứu hộ hiện đang cố gắng tìm kiếm nhưng tạm thời không tin tức về Bạch Ngôn và trở lý Trầm Lăng

Tiêu Lạc giờ đây không muốn nghe gì nữa hết cô bất ngờ hất mạnh người Lăng phu nhân ra, lần nữa muốn xuống giường.

Nhìn thấy hành động quật cường này của cô khiến Lăng phu nhân càng hoảng hốt :

_ Tiểu Lạc, con đang làm gì vậy hả ?

_ Mẹ buông con ra đi ! con phải đi tìm chồng con, con phải mang anh ấy quay trở về

Nhưng sự quật cường của cô đã thành công làm Lăng phu nhân giận dữ và nhất thời lớn tiếng.

_ Con không được, nhìn bộ dạng này của con đi ? chẳng những không tìm được chồng của con mà sẽ làm bản thân con thêm chịu khổ

_ Mẹ...xin mẹ đấy

Lăng phu nhân vẫn khư khư ôm chặt lấy cô nhưng ánh mắt lại lẫn tránh, bà quay sang nhìn quản gia Ân ra lệnh.

_ Quản gia Ân, ông mau chóng gọi bác sĩ đến đây ngay

_ Được được

Khoảng vài phút bác sĩ đã nhanh đến và tiêm cho cô thuốc an thần, nhìn hai mắt Tiêu Lạc đang nhắm nghiền nhưng khóe mắt vẫn còn ướt khiến Lăng phu nhân rất đau lòng.



Lăng lão gia khi hay tin Lăng Bạch Ngôn gặp nạn, ông từ Pháp gấp rút trở về thành phố Lạc Thành giờ đây ông đang điều động người để tìm kiếm tin tức của anh.

Nhìn ba đứa cháu nội của mình đang ngồi chơi vui đùi với nhau một cách ngây ngô mà khiến lòng Lăng lão gia đau đớn.

Chuyện Lăng Bạch Ngôn tai nạn máy bay và việc Tiêu Lạc ngất do sốc nặng vẫn đang ở bệnh viện, nếu để bọn nhóc biết được thì chúng sẽ cực sốc hơn.

Nên tốt nhất vẫn không cho ba đứa nhóc biết chuyện.

....

Lại một tuần trôi qua nhưng không một tin tức nào của Lăng Bạch Ngôn. Sau khi xuất viện trở về dinh thự Thống Châu, Tiêu Lạc luôn tự nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài.

Hiện giờ cô đang tuyệt vọng !

Tiêu Lạc thu mình lại một góc, tiếng nức nghẹn đầy thê lương của cô. Gắng gượng ngóc đầu lên nhìn chung quanh, giờ đây mình cô cô đơn trong căn phòng trống rỗng không còn nghe giọng nói đầy trầm ấm của Lăng Bạch Ngôn nữa rồi.

Hiện tại cô đang rất nhớ anh, nhớ muốn phát điên lên.

_ Bạch Ngôn, em nhớ anh và anh cũng như vậy mà phải không ? nhưng sao anh không trả lời em

Khóc hết cạn nước mắt Tiêu Lạc mới bần thần đứng dậy leo thẳng lên giường, đưa bàn tay đang run rẩy chạm nhẹ vào chỗ Lăng Bạch Ngôn từng nằm ngủ.

Tưởng chừng lúc này sẽ mạnh mẽ không khóc nữa nhưng cô lại vô dụng không cầm được nước mắt, cô yếu đuối quá !

Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Lạc chệnh choạng ngồi dậy đi thẳng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân rồi mới đi xuống dưới lầu.

Lăng phu nhân vì sợ cô sẽ làm chuyện gì đó không may, nên bà đã dọn đồ tạm sống ở dinh thự Thống Châu. Nhìn thấy tâm trạng của cô trở nên bình thường khiến bà có chút kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Khẽ đi lại chỗ Tiêu Lạc, bà ân cần hỏi cô :

_ Con vẫn ổn chứ ? nhưng có điều thấy con chịu ra ngoài rồi mẹ cũng cảm thấy yên lòng

Tiêu Lạc khẽ gật đầu nhìn bà nở nụ cười khổ.

_ Mẹ à, con vẫn không nên nhốt mình trong phòng mãi được, con nhất định phải thật mạnh mẽ như vậy mới khiến Bạch Ngôn trở về được