Trong lúc hai vợ chồng Lăng Bạch Ngôn được đi chơi thì ba đứa con của hai người họ lại gửi đến Lăng Gia để cho Lăng phu nhân chăm sóc.
Hai đứa nhóc Lăng Bạch Quân và Lăng Bạch Sâm trong lòng không ngừng hậm hực vừa giận hờn khi ba mẹ của hai nhóc cư nhiên đi hưởng thụ một mình mà không dẫn theo chúng.
Màn đêm buông xuống Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc tay trong tay cùng nhau quyết định dạo phố đêm.
Nhìn trông hai người họ quá đẹp đôi ai đi qua cũng phải trầm trồ khen ngợi, Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc quả là trai tài gái sắc. Nhưng còn một điều rằng khi nhìn kỹ lưỡng vào hai người họ người khác sẽ không nghĩ đến hai người họ đã có ba đứa con đâu.
Lăng Bạch Ngôn bất giác nắm chặt lấy tay Tiêu Lạc không buông, anh đưa cô đi dọc con phố ngập tràn ánh đèn lồng, bước chân của hai người họ khựng lại ngay trước quán hạt dẻ nướng.
Hai mắt Tiêu Lạc chợt bừng sáng lên, cô hí hửng lay lay tay Lăng Bạch Ngôn :
_ Bạch Ngôn, Em muốn ăn hạt dẻ nướng a~
Gương mặt Lăng Bạch Ngôn không ngờ lại đỏ ửng lên, ít khi bắt gặp Tiêu Lạc nũng nịu với anh nhưng mà đúng vào hoàn cảnh này anh cũng hơi bỡ ngỡ.
_ Được
Không muốn phụ lòng của Tiêu Lạc nên anh nhanh chóng dắt tay cô đi lại chỗ ông chủ quán.
Lăng Bạch Ngôn không lạnh cũng không nhạt lên tiếng :
_ Ông chủ, cho tôi ba trăm gram hạt dẻ nướng
Ông chủ quán kia liền nở nụ cười hiền dịu nhìn hai người họ, ông nhanh chóng nói.
_ Chàng trai trẻ hãy đợi tôi một lát sẽ có ngay
Khoảng vài giây lát ông chủ quán kia nhanh chóng đưa một bịch hạt dẻ nướng cho Lăng Bạch Ngôn, rồi thành thạo lên tiếng.
_ Của chàng trai trẻ hết ba mươi tệ
_ Ừ, gửi ông không cần phải thối lại đâu
Nghe anh nói thế ông chủ quán kia luôn nở nụ cười hiền hòa cảm ơn Lăng Bạch Ngôn.
May thay rút kinh nghiệm lần trước nên Lăng Bạch Ngôn đã đổi thẻ thành lấy tiền mặt, nếu lần nữa phải mất mặt với Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc toan định lấy bịch hạt dẻ nướng từ trong tay Lăng Bạch Ngôn thì lại bị anh ngăn lại.
_ Để anh cầm giúp em cho, em cứ việc bóc ăn thôi
_ Bạch Ngôn, cảm ơn anh
Bước chân Lăng Bạch Ngôn đột nhiên dừng lại, anh khẽ quay lại nhìn cô sau đó bất ngờ kéo gò má của Tiêu Lạc rồi yêu thương nói.
_ Ngốc quá, anh là chồng em chúng ta là vợ chồng cũng là một thể, không cần cảm ơn gì cả
CHỤT.
Lời của Lăng Bạch Ngôn vừa mới dứt là anh nhanh chóng nhận được một nụ hôn trên má, anh cứ ngây ngốc nhìn Tiêu Lạc.
_ Hum...Bạch Ngôn, anh muốn ăn hạt dẻ nướng không ? ngon lắm đó
_ Ừ, đút cho anh đi
_ Được
Tiêu Lạc nhanh chóng gật đầu rồi đút hạt dẻ nướng vào trong miệng Lăng Bạch Ngôn, anh rất ngoan ngoãn mà nhai nhoằm nhoằm.
Ừm...cũng ngon, vừa bùi bùi thơm ngon và nóng hổi.
Mắt thấy gian hàng trái cây xiên, hai mắt Tiêu Lạc càng sáng rực rỡ cô bắt đầu nở nụ cười xán lạn nhìn anh, chưa kịp để cô mở miệng thì Lăng Bạch Ngôn đã lên tiếng.
_ Muốn ăn thì anh mua
Tiêu Lạc cười cười lấy lòng, sau đó cùng anh đến gian hàng trái cây xiên. Thấy hai người họ bà chủ kia rất nhiệt tình chào đón, bà ấy nở nụ cười hiền hòa nói.
_ Hai người bọn cháu trông rất đẹp đôi thật đấy, này chàng trai trẻ muốn mua xiên trái cây cho bạn gái sao ?
_ Dạ không, cháu mua cho vợ cháu
Bà chủ quán kia nhất thời kinh ngạc nhưng nhanh chóng cười tươi :
_ Thì ra là vợ, vậy cháu muốn mua mấy xiên ?
_ Cho cháu hai xiên được chứ
Bà chủ quán khẽ gật đầu chưa đầy năm giây bà chủ quán nhanh chóng đưa hai cây xiên trái cây cho Lăng Bạch Ngôn.
_ Của cháu hết mười hai tệ
_ Được, cho cháu gửi bà
Tiêu Lạc từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ sự im lặng, và chờ xiên trái cây đã đến tay Lăng Bạch Ngôn rồi cô mới khẽ giật lại vào tay.
Lăng Bạch Ngôn khẽ lắc đầu ngao ngán nhưng rồi cũng cười cười với độ đáng yêu này của cô.
Cuối cùng hai người họ cũng về đến dinh thự Thống Châu, vừa vào trong nhà Tiêu Lạc đã cảm thấy khát nước, khẽ quay sang nhìn Lăng Bạch Ngôn sai vặt.
_ Anh yêu, rót cho em một ly nước lọc lạnh
Lăng Bạch Ngôn đang đi thì bất giác khựng lại, mặt mày bắt đầu nhăn nhó đến khó coi. Nhưng anh không tài nào phản kháng lại vợ yêu.
_ Được
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn quay người vào phòng bếp nhưng trước khi anh còn không quên lẩm bẩm trong miệng.
_ Hầy da, sai chồng như sai con vậy trời !
Mặc dù Lăng Bạch Ngôn nói rất chi là nhỏ nhưng tai Tiêu Lạc vẫn có thể nghe được, cô nheo mắt nhìn anh nghiến răng nói.
_ Lăng Bạch Ngôn ! anh vừa mới nói gì đó, anh có tin một cước đá của em sẽ khiến anh chết không hả ?
Nghe những lời đe doạ này của cô, Lăng Bạch Ngôn chỉ đành cười gượng xua tay lấy lòng :
_ Xin bà xã bớt nóng, anh nhát gan ham sống gần đây lúc nào tim cũng đập nhanh và loạn nhịp